Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:45:14
Lượt xem: 4
Vị huyện lệnh ấy vừa nói, vừa từ từ đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn những chiếc lều vải ấm áp trước mặt, cùng với những chiếc lò sưởi tỏa ra hơi ấm trong lều, cảm nhận hương thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí.
Ông ấy nhắm mắt lại, khóe miệng không tự chủ được mà nở một nụ cười: “Vì vậy, từ nay về sau, Miên Sùng cũng sẽ không nhận người ngoài, chỉ nhận những người đã cứu mạng nó.”
Trong lòng Thu Nương thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy nghe ra ý định đầu hàng của đối phương, còn nhanh hơn so với tưởng tượng.
Huyện lệnh Miên Sùng là người thông minh, không khó giao tiếp, như vậy là rất tốt.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của ông ấy. Dường như là đã bị tổn thương bởi tình cảnh cầu cứu nhưng không ai giúp trước đó. Mất hết hy vọng, mới trở nên quyết đoán và dứt khoát như vậy.
Cũng tốt, như vậy về sau bọn họ cũng biết nên đối đãi với Miên Sùng với thái độ thế nào.
Người của mình thì có cách riêng để đối đãi, phương pháp sẽ không quá cứng rắn.
Thu Nương mỉm cười nói: “Vậy huyện lệnh đại nhân hãy nghỉ ngơi thật tốt. Đợi ngài khỏe lại, chúng ta sẽ cùng xây dựng lại Miên Sùng.”
Huyện lệnh vội nói: “Ta không xứng với danh xưng đại nhân, ngài cứ trực tiếp gọi ta là Trình Thuận là được rồi.”
Ông ấy rất khiêm tốn hạ mình.
Thu Nương lại lắc đầu: “Trình huyện lệnh làm rất tốt, dân chúng cũng luôn nói tốt về ngài. Sau này ngài đừng phụ lòng mong đợi của mọi người là được.”
Bọn họ cũng nhiều việc, tạm thời vẫn để Trình huyện lệnh quản lý Miên Sùng. Nhưng một số chính sách thì phải điều chỉnh theo định hướng của Hưng Hòa.
Nói những lời này xong, Thu Nương định bước ra khỏi lều vải.
Trình huyện lệnh vội gọi nàng ấy lại: “Xin chủ sự dừng bước!” Ông ấy nghe thấy những người khác gọi Thu Nương như vậy.
Thu Nương dừng lại, nghi hoặc mà quay đầu lại.
“Trước đây ta đã tập hợp vài phú hộ giàu có cùng nhau bao hai trang trại nuôi gà vịt để ươm giống gia cầm. Muốn đợi đến mùa xuân thì tổ chức cho người dân đến nuôi, cũng có thêm nguồn thu nhập. Chỉ là, sau khi sửa xong nhà cửa trong thành vào mùa đông thì dường như việc sửa chuồng gà hơi bị chậm trễ nên vẫn chưa thể hoàn thành được, chắc những con gà vịt đó cũng không thể sống được nữa. Nhân lúc chúng vừa c.h.ế.t cóng, còn có thể ăn thịt, chủ sự cứ mang hết đi.”
“Nói ra thì, trên trang trại đó vẫn còn người ở lại, những ngôi làng xung quanh cũng…” Giọng nói của Trình Thuận ngày càng nhỏ dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-388.html.]
Thu Nương nghe vậy thì có chút ngạc nhiên. Không ngờ rằng trang trại đó lại do huyện lệnh đứng ra tổ chức.
Tuy nhiên, nàng ấy cũng nghe ra được, Trình huyện lệnh muốn nhờ họ đi cứu dân làng xung quanh nhưng lại sợ gây phiền hà cho họ. Trong lòng ngại ngùng nên mới lấy chuyện thịt gà vịt ra để nói trước.
Thu Nương không nhịn được cười, nói: “Trình huyện lệnh quan tâm đến sinh kế của người dân, đương nhiên chúng ta sẽ không làm ngài thất vọng. Hiện giờ phần lớn các ngôi làng xung quanh Miên Sùng đã được cứu trợ, ngài không cần lo lắng về việc này.”
“Nói ra cũng thật trùng hợp, hôm nay chúng ta vừa tìm được trang trại nuôi gà vịt đó. Ngài đoán đúng rồi, phần lớn gà vịt đã bị c.h.ế.t cóng, nhưng cũng có một số con sống sót.”
“ Vốn dĩ ta định tìm chủ nhân của trang trại để đổi một ít gà vịt giống về nuôi, giờ xem ra có thể đỡ được một ít công sức rồi.”
Trình huyện lệnh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thật là quá tốt rồi. Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị đã đến đây và cảm ơn các vị đã cứu tất cả mọi người như vậy! Còn về đám gà vịt đó, dù sống hay chết, xin ngài cứ tùy ý sử dụng.”
So với những gì họ đã bỏ ra về nhân lực và vật lực trong việc cứu hộ, cùng với hành động nghĩa hiệp cứu người khắp nơi thì mấy con gà vịt kia không đáng là gì.
“Không cần khách sáo, đó là việc chúng ta nên làm.” Thu Nương đáp.
Nhận được lời xác nhận của Trình huyện lệnh, nàng ấy nhanh chóng bước ra khỏi lều, chuẩn bị xử lý số gà vịt đó.
Những con gà vịt còn sống thì có thể nuôi tiếp, còn số đã c.h.ế.t cóng thì phải ăn nhanh.
Nói ra, theo quá trình g.i.ế.c mổ gia cầm bình thường thì phải cắt tiết trước.
Những con gà vịt c.h.ế.t cóng đó, m.á.u đã đông lại trong thịt, có lẽ hương vị sẽ không ngon lắm. Tuy nhiên, dù sao cũng là thịt, là thứ hiếm có trong lúc này.
Một phần có thể chuyển về Hưng Hòa để bồi bổ cho dân chúng, phần còn lại thì để cho người dân Miên Sùng tẩm bổ.
Thu Nương nhanh chóng sắp xếp, gọi người đi chuyển gà vịt về.
Thịnh Quân biết được chuyện này thông qua Hai Con, liền để nó vẽ ra hai chữ trên mặt đất nhắc nhở Thu Nương: “Gia vị.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thu Nương lập tức hiểu ra.
Nàng ấy nói với người vận chuyển vật tư rằng, lần tới khi chở đồ tiếp tế có thể mang thêm một ít gia vị. Nếu trong lúc sơ chế gà vịt trước khi nấu có thể thêm một ít gia vị khử mùi tanh thì hương vị sẽ được cải thiện rất nhiều.
Như vậy thì sẽ không lãng phí thịt.
Cả số gà vịt gửi đến huyện Hưng Hòa cũng có thể xử lý theo cách này.