Nghe  lắp đặt chỉ dành cho những  tham gia lao động, nhưng hiện nay vì để sinh tồn, hầu như trong huyện   ai là  tham gia lao động!
Nói cách khác,  huyện thành đều  thể sử dụng lò than ?
Nhắc mới nhớ, bọn họ  tự   những chiếc than tổ ong đó. Mà lò than và ống thông gió cũng   huyện nha lắp đặt thử nghiệm,   cũng  xa lạ gì.
Khi nó  lắp đặt,   ít  cũng đến xem qua.
Lò than thấp nhỏ như , nên khi cho than  sẽ cháy sạch và  mạnh, cực kỳ ấm áp.
Tất cả những  từng thấy  ai  thèm, đều mơ ước một ngày nào đó   một bảo bối như  trong nhà của .
Bây giờ, thứ  như ,   tặng miễn phí cho bọn họ ??
Ông trời ơi!
Kể từ khi đội ngũ của Phương Quân  thành,   đều  sống một cuộc sống  , là những thứ mà ngày  bọn họ  bao giờ dám nghĩ đến.
Tuy nhiên,  sự mừng rỡ như điên, bỗng nhiên một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng  .
Có  xoa xoa góc áo, thấp thỏm lên tiếng hỏi: “Tôn chủ sự, những  như chúng , rốt cuộc lấy   phúc phần mà  thể luôn   nhiều đồ  như ?”
Không ít  đều  nghi vấn như  trong lòng,  Tảo Nhi với ánh mắt mờ mịt.
Tảo Nhi  : “Chúng   phân phát  ít thứ, nhưng chẳng  từ khi bắt đầu đến bây giờ các ngươi đều chăm chỉ  việc mỗi ngày ? Không một ngày nào  nhàn rỗi,  ? Các ngươi thấy đấy, trong thời gian ngắn như , tường thành của chúng    gia cố  , hầu hết các con đường   trải nhựa, những thứ  đều là thành quả cho sự lao động cực khổ của các ngươi.”
“Cuối cùng,  sẽ trả lời câu hỏi của ngươi một cách nghiêm túc. Phúc phần của các ngươi đến từ đôi bàn tay chăm chỉ của các ngươi. Sau , các ngươi cũng  giống như hôm nay, tạo  càng nhiều phúc mới .”
Những lời   chạm đến trái tim của đa  dân chúng.
Cúi đầu xuống, giơ tay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-359.html.]
Trước     bao giờ cảm thấy đôi bàn tay thô ráp của    giá trị đến thế.
Nếu suy nghĩ kỹ một chút thì những gì Tôn chủ sự  đều   lý.
Đám  bọn họ   c.h.ế.t trong tai vạ ở huyện thành, thậm chí còn gặp  đội ngũ của Phương Quân, quả thực là những   phúc khí!
Sau , nhất định  tạo  nhiều phúc hơn mới !
Vân Mộng Hạ Vũ
Loại cảm giác  xứng trong lòng dân chúng dần dần tiêu tan, biến thành một loại động lực.
Bọn họ  ăn càng nhiều cơm hơn,  nhận  nhiều than đá hơn.
Muốn sống một cuộc sống  hơn dựa  chính đôi tay của .
Tất nhiên,   ai cũng đều nghĩ như .
Có một   suy nghĩ sâu sắc hơn, Liễu Chi chính là một trong  đó.
Trước đây, Tảo Nhi mời Liễu Chi gia nhập nữ quân,  khi trở về nhà nàng  nhanh chóng thuyết phục  tất cả   trong nhà, hôm nay  là thành viên của nữ quân.
Vốn Liễu Chi tưởng rằng, công việc hằng ngày của các nữ quân chính là luyện võ, khi thời cơ đến sẽ  chiến trường bảo vệ huyện thành.
  khi gia nhập đội ngũ, nàng  liền phát hiện  rằng con đường trong đó xa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng .
Các nàng   chỉ  luyện tập võ, mà còn   chữ, học tập binh pháp, học một  tiết học xa lạ kì quái.
Nói về các tiết học kì lạ, đây là hạng mục yêu thích nhất của Liễu Chi  thời điểm hiện tại.
Từ trong khóa học , nàng   học  cách sinh tồn khi lưu lạc bên ngoài, hiểu  vùng đất  chân nàng  rộng lớn như thế nào.
Cùng với,  là ngọn núi cao nhất thế gian.
Trước đây cuộc sống của Liễu Chi chỉ xoay quanh củi, gạo, dầu và muối, trong những ngày khó khăn nhất, thậm chí ngay cả những thứ  đều là những hy vọng xa vời, mỗi ngày mở mắt  đều lo lắng về chuyện ăn uống.
Vì , cho tới bây giờ nàng    cơ hội tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc thế giới bên ngoài  cái gì, cũng  bao giờ nghĩ rằng núi non  đời  còn  thể chia cao thấp khác .