Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:42:29
Lượt xem: 12
Những gì cần nói đã nói hết, Chung Nguyệt Hằng chia nhỏ băng vệ sinh vào các túi, phát cho mọi người. Sau đó, liên tục có người muốn vào lấy đồ, bà ấy vẫn phải tiếp tục bận rộn, liền phất tay ra hiệu cho những người đã lấy đồ rời đi. Nắm lấy túi đồ, các nữ nhân ra khỏi cửa với tâm trạng phức tạp, cũng không giao lưu với nhau nhiều, chỉ tiếp tục quay về với cuộc sống của mình.
Liễu Chi ra ngoài thì đứng lại tại chỗ, cúi đầu nhìn vào thứ mình đang cầm một lúc rồi nhanh chóng xách nó đi về phía nơi phát cơm. Nam nhân nhà nàng ấy đã lãnh thức ăn xong, cơm cũng được lấy sẵn rồi, đang đứng ở một nơi không xa chờ nàng ấy về nhà ăn cùng.
Liễu Chi nhanh chóng đi tới, nam nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái túi nàng ấy đang cầm, tò mò hỏi: “Nàng qua bên kia lãnh cái gì vậy?”
“Là đồ dùng của nữ nhân, về nhà rồi ta sẽ nói tỉ mỉ cho chàng nghe.” Liễu Chi nói.
Về nhà rồi, nàng ấy cần phải nói rõ ràng với gia đình mới được. Những cái băng vệ sinh này là phát riêng cho nàng ấy, không được dùng vào việc khác, nghiêm trọng nhất là sẽ liên lụy đến cả nhà đấy.
Nam nhân của nàng ấy không biết rõ chuyện này, vừa nghe nữ nhân nói còn có thể được lãnh thêm đồ thì không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Làm nữ nhân cũng thật tốt…”
Liễu Chi cười nhạo: “Vậy ư? Trước đây chàng chưa bao giờ nói vậy, chắc chỉ có những nữ nhân kiếm ăn dưới quyền của Phương Quân mới có thể sống tốt hơn thôi.”
Phúc lợi mỗi tháng lãnh băng vệ sinh là một chuyện. Trong việc sử dụng nhân công cũng không phân biệt đối xử với các nàng ấy, giờ ăn cũng như nhau.
Phải biết rằng, trước đây khi huyện thành phát cháo, những người đó thấy nữ nhân đến lãnh liền bớt ít cháo hơn rất nhiều. Hỏi ra mới biết, nói là nữ nhân sức ăn ít, sợ múc nhiều quá sẽ không uống hết mà lãng phí.
Thật là nực cười.
Liễu Chi xua đi những ký ức không vui, chuyển sang chủ đề khác: “Mà này, chàng cũng nhận được mì rồi chứ?”
Nam nhân gật đầu: “Nhưng mà ta làm việc không tỉ mỉ bằng nàng, lúc nhận đồ, không ai nhắc đến phần thưởng cái cốc tre với ta.”
“Đúng rồi, nói đến mì, lúc mới phát cơm, có một bà thím còn kể cho mọi người nghe cách làm mì này, còn trực tiếp nấu một phần cho mọi người xem nữa đấy!”
“Nàng chưa ngửi thấy đâu, vừa nấu xong liền tỏa hương thơm phức, còn thơm hơn cháo nữa, nhìn là biết là đồ ăn ngon lắm rồi! Hôm nay những người không làm việc nặng nhọc mà ngửi thấy, chắc chắn sẽ hối hận lắm, tất cả đều nói ngày mai sẽ làm nhiều việc hơn.”
“Ngày mai hai ta cũng phải làm việc thật tốt, kiếm thêm mì về nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-350.html.]
Liễu Chi gật đầu đồng ý, lại có chút tò mò về bánh, liền nói: “Vậy tối nay ta sẽ nấu một một bát ăn thử nhé, chúng ta phải ăn no một chút, như vậy mới có sức làm việc.”
Nam nhân vui vẻ đồng ý: “Được, nghe ý nàng! Ngày đầu đi làm lại còn học được một bài hát mới, đúng là phải ăn mừng mới được!”
Hai người vừa nói chuyện rôm rả, vừa đi về nhà. Dù làm việc cả ngày nhưng đã nhận được đồ đạc thì, mọi sự trả giá cũng đã được đền đáp, bước chân của hai phu thê đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Đi qua vài con ngõ, đi đến cuối con hẻm nhỏ nhất trong thành. Trong hẻm chật hẹp chen chúc những ngôi nhà thấp lè tè, trong đó có một căn nhà đất tối tăm, chật chội, chính là nơi họ sống.
Tiến đến gần gõ cửa, cửa nhanh chóng hé mở một khe hở. Trong tay hai người đều xách theo đồ, không rảnh tay nên dùng vai đẩy cửa bước vào.
Hai đứa trẻ gầy nhom như mèo lập tức chạy đến. Một trai một gái, một lớn một nhỏ
Miệng đồng thời gọi cha mẹ, ánh mắt long lanh, chờ mong nhận lấy đồ vật trong tay hai người.
Hai người Liễu Chi vừa thấy thì cười đưa đồ ăn cho các con, cả hai lộ ra gương mặt tươi cười.
Trong lòng được an ủi rất nhiều.
Nghĩ lại mấy ngày trước, hai đứa nhỏ còn chẳng có sức sống như vậy, tất cả đều ủ rũ ỉu xìu, suýt nữa thì c.h.ế.t đói. Nhờ có vài bữa cơm mà Phương quân cho, mới cứu được cả nhà trở về.
Bây giờ, bọn trẻ dần hồi phục tinh thần, có thể đi có thể nhảy, làm cha mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ chồng của Liễu Chi cũng đi ra giúp đỡ họ bê đồ, rót nước, đồng thời không quên hỏi han: “Hôm nay công việc làm ăn thế nào rồi?”
Khi giữa trưa, con trai bà ấy vội vã trở về một chuyến, đặt bát cơm xuống rồi lại chạy đi. Bà ấy cũng chưa kịp hỏi, cả ngày lo lắng, giờ mới có thể hỏi cho rõ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Chi quay sang nói với nam nhân nhà mình: “Chàng nói với mẹ đi, ta đi nấu mì đây.”
Nam nhân do dự một chút: “Hay là nàng ở đây nói chuyện với mẹ đi, ta làm cho. Lúc nãy nàng cũng chưa thấy người ta làm thế nào, có mấy cái cần phải chú ý một chút.”
Nói xong, hắn ta đi tìm cái bình để đun nước.