Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 341
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:33
Lượt xem: 12
Một đêm trôi qua.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tảo Nhi và mọi người đã đi tìm người để bàn chuyện.
Còn Lưu Nhị Sơn thì dẫn theo một nhóm người, mang một trăm nghìn lượng bạc đi vào núi.
Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, phải đưa bạc cho Phương Tiên Nhi, tiện thể mang thêm chút lương thực ra ngoài.
Chỗ Chung Tứ đã thông qua với Thạch thúc, lần này hai đội cùng vào núi, cũng có thể lấy thêm một ít đồ.
Nói đến vận chuyển đồ, trong lòng Lưu Nhị Sơn còn có tính toán khác.
Đợi mấy ngày này vận chuyển hàng xong, huyện thành bắt đầu gia cố tường thành, hắn ta sẽ quay về núi, ở trong nhà thợ rèn làm thêm mấy cái nỏ rồi suy nghĩ về việc chế tạo những loại s.ú.n.g tiên tiến hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thuốc nổ thô sơ vẫn hơi bất tiện khi sử dụng. Phương Tiên Nhi có đề cập đến một loại hỏa s.ú.n.g và đại bác, hắn ta đều muốn thử chế tạo.
Đây là những lá bài mạnh nhất của bọn họ, chắc chắn không thể giao cho người ngoài, phải tự tay họ làm mới yên tâm.
Tạm thời không nhắc tới kế hoạch phía sau.
Đoàn người nhanh chóng đi vào núi, vòng qua cạm bẫy, sắp đến nơi cư trú.
Lý bà tử và mọi người nghe thấy có tiếng động liền nhanh nhẹn ra đón, thấy là người nhà mình thì âm thầm cất nỏ vào trong tay áo rồi nhiệt tình chạy ra hỏi han ân cần.
Sự nhiệt tình này làm cho nhóm người bên phía Thạch thúc thấy lúng túng, vô cùng xấu hổ.
Nhưng cũng không có nhiều thời gian chào hỏi, phải nhanh chóng làm việc chính.
Bọn người Lưu Nhị Sơn nhanh chóng dẫn họ đến trước pháp miếu của Phương Tiên Nhi.
Vừa nhìn thấy ngôi miếu uy nghiêm, cả đoàn người đều bị choáng ngợp.
Thịnh Quân cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Kể ra thì đây mới là lần thứ hai nàng gặp những gương mặt lạ kể từ khi rơi xuống đây.
“Chắc hẳn là mọi chuyện trong thành rất suôn sẻ.” Thịnh Quân hỏi Lưu Nhị Sơn.
Lưu Nhị Sơn gật đầu, vừa định mở miệng thì nhìn thấy đám người bên phía Thạch thúc đều tỏ vẻ hoảng sợ quỳ xuống, động tác rất lớn, làm hắn ta giật mình.
“Các ngươi đây là…” Lưu Nhị Sơn thắc mắc.
Hắn ta còn chưa kịp giới thiệu, lúc này đâu phải là lúc quỳ lạy Phương Tiên Nhi!
Một người trong đó vội vàng nói: “Thật xin lỗi, ta, ta không ngờ mình có thể tận tai nghe được âm thanh của tiên nhân, thật sự là sợ hãi vô cùng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-341.html.]
Mặc dù trước khi đến, trong lòng họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng khi tận tai nghe thấy âm thanh linh thiêng vang vọng truyền đến từ bốn phương tám hướng, họ vẫn không thể kìm nén được sự ngạc nhiên.
Lưu Nhị Sơn tò mò hỏi: “Nhìn bộ dạng của mấy người, không phải nghe thấy điều gì đặc biệt chứ?”
Người đó cẩn thận nói: “Vừa nãy ta nghe thấy Phương Tiên Nhi đại nhân nói rằng, tiên quang giáng lâm (*), đây là một loại pháp thuật phải không?”
(*)Tiên quang giáng lâm: ánh sáng thần tiên trên trời xuống chiếu xuống.
Thịnh Quân: …
Nàng lập tức hiểu ra suy nghĩ của đối phương, rất nhanh đã phản ứng lại, có lẽ điều mà người kia nghe được là “Hoan nghênh quang lâm (*)”.
(*) Hoan nghênh quang lâm: Chào mừng quý khách đã đến.
Sau khi nâng cấp cửa hàng, câu chào hỏi mặc định của nàng cũng đã được thay đổi từ bỏ tiền vào thành câu này.
Nhưng từ sau khi trình độ văn hóa của Tảo Nhi và những người khác được nâng cao, nàng đã lâu không gặp phải những tình huống giao tiếp khó khăn như thế này, suýt nữa quên mất chuyện này.
Cũng không thể trách đối phương sợ hãi.
Sau khi nàng nâng cấp, cửa hàng cũng được trang bị loa chất lượng tốt hơn, âm thanh trở thành kết cấu vòm 3D, quả thực lần đầu tiên nghe thấy sẽ khá rung động.…
Lưu Nhị Sơn cũng nhanh chóng hiểu ra.
Hắn ta thông cảm nói: “Suýt nữa thì quên mất, giao tiếp với Phương Tiên Nhi của bọn ta cần có chút kiến thức, nếu không sẽ không hiểu được ý nghĩa thực sự. Các ngươi cũng đừng lo, vài ngày nữa thầy nhỏ của bọn ta sẽ cùng xuống núi, đến lúc đó sẽ dạy các ngươi biết chữ, dần dần các người cũng sẽ hiểu được tiên ngữ (*).”
(*)Tiên ngữ: ngôn ngữ của tiên.
Lúc này mấy người kia mới đứng dậy, như được mở mang tầm mắt: “Thì ra là vậy, pháp lực của Phương Tiên Nhi thực sự làm người ta sợ hãi và thán phục…”
Trước đây họ cũng đã học qua một ít chữ, nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa đủ, sau này còn phải cố gắng nhiều hơn.
Sóng gió nhỏ qua đi.
Lưu Nhị Sơn giới thiệu đơn giản tình hình của những người này, coi như báo cáo sơ qua với Phương Tiên Nhi, sau đó chuẩn bị nộp bạc.
“Bọn ta đã tịch thu tài sản của một số phú hộ, thu được số bạc lớn. Một phần phải để lại trong thành để dự phòng, lần này chỉ mang đến một trăm nghìn lượng. Sau này bọn ta nhất định sẽ cố gắng kiếm thêm nhiều để đưa cho ngài.” Lưu Nhị Sơn nói.
Nghe vậy, Thịnh Quân ngạc nhiên vô cùng.
Nghe một chút, trước con số mười ngàn lượng đã bắt đầu có từ “chỉ mang đến”!
Quả nhiên khi kiếm được nhiều tiền thì nó cũng chỉ là một chuỗi con số nhẹ tênh…
Bọn người Lưu Nhị Sơn không biết Thịnh Quân đang nghĩ gì, liền nhanh chóng bỏ bạc vào trong.
Khi thỏi bạc đầu tiên rơi vào hộp, cuối cùng thanh năng lượng của Thịnh Quân cũng thay đổi, giới hạn giá trị năng lượng không còn là dấu chấm hỏi nữa mà đã trở thành năm triệu.