Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:28
Lượt xem: 8
Tảo Nhi giơ ngón tay lên tính toán: “Trong thời gian ngắn mà có nhiều việc phải làm như vậy. Còn nhiều người cần ăn uống, chắc chắn không thể ngừng việc vận chuyển lương thực. Không chỉ có lương khô và cháo, mà những thứ khác cũng phải chuẩn bị sẵn. Sau này có thể dùng làm phần thưởng hoặc quà tặng.”
“Hiện tại đã có thợ rèn, phải mang một số chậu thép không gỉ nữa ra.”
“Tiếp theo là giấy vệ sinh và băng vệ sinh... đặc biệt là băng vệ sinh.”
Trong huyện thành có rất nhiều nữ nhân. Muốn mọi người có thể làm việc mà không lo lắng thì băng vệ sinh là thứ không thể thiếu.
Trước đây, Phương Tiên Nhi đã nhắc đến. Nàng hy vọng mọi nữ nhân không còn phải lo lắng về kỳ kinh nguyệt, vì vậy giá trị pháp lực cần thiết để đổi lấy băng vệ sinh cũng rất ít.
Sau này họ sẽ không còn cung cấp lương thực miễn phí nữa, mà dự định sẽ phát một số băng vệ sinh miễn phí, để mỗi tháng nữ nhân đều có thể nhận đủ số lượng cần thiết.
Tuy nhiên, việc này cũng có điều kiện.
Đây là vật dụng dành riêng cho nữ nhân. Sau khi nhận được không thể sử dụng vào mục đích khác, nếu bị phát hiện sẽ ngừng cấp phát.
Những việc này phải được quản lý chặt chẽ thì mới có thể thực sự đi vào thực tế.
Tảo Nhi nói xong, những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ.
Thu Nương nhanh chóng nói: “Nếu cần mang những thứ này vào thành thì chúng ta cũng phải sắp xếp một số người đi thu gom phân bón, thu hồi những thứ này.”
Sau khi đốt cháy, chúng đều là phân bón. Mùa xuân đến có thể dùng để bón ruộng.
Nói đến việc bón ruộng, Tảo Nhi lại nghĩ đến một chuyện: “Vì huyện thành đã thuộc về chúng ta nên chúng ta cũng không thể bỏ mặc các thôn làng xung quanh. Đến lúc đó phải thống kê dân số và diện tích đất trong làng, chúng ta phải tận dụng những ngôi nhà không có người ở và đất trống. Sau này nếu chủ nhà trở về, sẽ có sự bồi thường.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Dù thế nào đi nữa, chắc chắn đất đai cần được canh tác. Họ vừa trồng được không ít thứ trong núi, mùa xuân có thể cung cấp một số giống lúa và kinh nghiệm trồng trọt cho người khác.
Nhưng chắc chắn lượng giống của họ không đủ. Sau này phải nhờ Vi Thập Bát mua thêm một số giống lúa.
“Thật sự là chuyện này kéo theo chuyện kia mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ngưu cảm thán nói: “Đúng rồi, sau khi chúng ta cùng nhau sửa xong tường thành thì còn phải xử lý đường sá nữa. Sau cùng mới chính thức bắt đầu huấn luyện quân lính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-338.html.]
Vũ khí của bọn họ và nhóm Thạch Thúc cũng chỉ vừa đủ tạm chấp nhận. Hiện tại thì có thể đối phó được, nhưng để phát triển lâu dài thì chắc chắn cần có nhiều binh lực hơn mới đủ.
Nghe đến đây, Thạch thúc lên tiếng đáp lại, có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng.
Tảo Nhi hiểu ý, âm thầm quay đầu nhìn Chung Tứ.
Chung Tứ cười bất đắc dĩ, tự giác bước đến trước mặt Thạch thúc: “Thạch Thúc, chúng ta đi qua kia nói chuyện đi.”
Hiện tại đều là người trong nhà, không thể để nhóm người Thạch Thúc không biết gì mãi.
Hơn nữa, gần đây có rất nhiều thứ cần vận chuyển từ núi về, nhân lực của họ thật sự không đủ.
Có thuốc s.ú.n.g và nỏ trong tay, thôn dân cũng có thêm dũng khí để thẳng thắn hơn tiết lộ nguồn gốc của thức ăn và đồ dùng hằng ngày.
Chung Tứ là người thích hợp để nói về việc này nhất.
Hơn nữa, hắn ta cũng biết phải nói bao nhiêu là vừa đủ.
Họ đi sang một bên nói chuyện, Tảo Nhi và những người khác trở về huyện nha thu xếp chuẩn bị.
Trước tiên phải xử lý nốt số nha dịch còn lại, sau đó khi trời tối thì sẽ giải quyết những tên phú hộ tàn ác. Hoàn thành xong phải trấn an và lôi kéo những phú hộ còn lại.
Công việc rất nhiều.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, bóng trăng đã mờ mờ hiện lên.
Tảo Nhi và mọi người võ trang đầy đủ, chia thành nhiều nhóm, bao vây toàn bộ các phú hộ được nhắc đến trong lời khai.
Có hai phú hộ đang ngủ say thì bị tiếng động đánh thức, cả người mơ màng.
Bọn họ từng tiếp xúc với Tảo Nhi và những người khác.
Thấy đối phương tỏ ra rất thân thiện, lời nói và hành động đều mang vẻ ngây thơ. Sau khi vào thành chỉ vung đao với nha dịch và vệ binh, không có ý định làm hại họ, nên các phú hộ mất cảnh giác.
Các phú hộ cảm thấy họ cũng không quá nguy hiểm.
Nhiều năm qua, cái chức huyện lệnh đã thay đổi vài lần. Họ thì vững như bàn thạch, còn quan lại thì cứ thay phiên nhau. Hiện giờ chỉ là một đợt thay đổi nữa mà thôi.
Dù sao thì họ cũng không phải nha dịch, dù người đứng đầu có đổi thành ai thì họ vẫn sống tốt.