Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:25
Lượt xem: 5
Bên này, vừa nghe nàng nói, Lưu Nhị Sơn vội nói rằng mình đã ghi nhớ.
Tường thành nhất định phải được gia cố và sửa chữa, cũng không thể cứ để cái lỗ hổng ở đó mãi được. Đương nhiên đường xá cũng phải được sửa lại, chắc chắn nghe theo Phương Tiên Nhi sẽ không sai.
Nói chuyện chính xong, Lưu Nhị Sơn và mọi người lại bận rộn chuyển thức ăn, gần như cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, họ đã phải xuất phát.
Trước khi đi, Lưu Nhị Sơn nói với Hạnh Nhi: “Mấy ngày tới con và Thúy Thúy chuẩn bị sẵn sàng. Đợi khi tình hình trong thành ổn định thì thúc sẽ đưa cả hai con ra khỏi núi.”
“Vâng ạ, con sẽ đi nói với Thúy Thúy ngay.”
Hạnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Nhị Sơn thúc, tỷ tỷ con có nói tại sao lại muốn đưa hai bọn con vào thành không? Như vậy có làm phiền mọi người không ạ?”
Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tảo Nhi nói, trong đám trẻ con, chỉ có con và Thúy Thúy là giỏi dạy học nhất. Bên đó mọi người không có thời gian nên muốn đưa hai con vào thành để giúp dạy mọi người biết chữ.”
“Tỷ tỷ của con muốn con dạy người ta ạ?” Hạnh Nhi kinh ngạc.
Lưu Nhị Sơn lại không thấy có gì lạ: “Đừng lo, Tảo Nhi nói rằng thường ngày vẫn là con dạy cho tỷ ấy. Vậy chắc chắn con cũng có thể dạy người khác thật tốt. Chắc chắn hai con làm được mà.”
“Dù gì ngày ngày các con đều được nghe Phương Tiên Nhi giảng giải. Phải tin vào bản thân mình, cũng phải tin vào pháp lực của Phương Tiên Nhi chứ.”
Hạnh Nhi nghe xong, thấy cũng đúng. Dù gì ngày nào các cô bé cũng nói chuyện với Phương Tiên Nhi vài câu, ít nhiều gì thì cũng dính chút linh khí ha.
Hơn nữa, từ trước đến nay, ban ngày tỷ tỷ của cô bé đều bận rộn ở bên ngoài, sau đó mới về nhà học chữ từ cô bé.
Một người lợi hại như tỷ tỷ mà cô bé còn dạy được, chắc chắn dạy người khác cũng không có vấn đề gì!
Hạnh Nhi tràn đầy tự tin, chạy đi tìm Thúy Thúy.
Lưu Nhị Sơn và mọi người cũng thu dọn xong mọi thứ, mang theo thức ăn rời núi.
Trong thành lại nhóm bếp nấu cháo. Lần này người dân đã có kinh nghiệm nhận đồ ăn nên từ việc xếp hàng đến ăn cháo đều không chút chậm trễ, tiến triển vô cùng suôn sẻ.
Được ăn no uống đủ, ngủ ngon, lại xả được nỗi oan khuất trong lòng, dưỡng sức cả một ngày. Mặc dù thân hình của dân chúng vẫn gầy gò nhưng tinh thần đã tốt lên không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-336.html.]
Bữa ăn hôm nay được chuẩn bị sớm, sau khi ăn xong vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa mới đến trưa. Vậy nên bọn họ liền tiếp tục xử lý chuyện nha dịch.
Những tên nha dịch đó đã tỉnh lại. Từ lúc bị bắt đến giờ bọn chúng vẫn chưa được ăn gì, đói đến nỗi bụng réo lên.
Lại bị trói chặt, bịt miệng, bị ném đến trước mặt mọi người, vừa xấu hổ vừa tức giận. Khổ không kể xiết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại mất một buổi chiều nữa, cuối cùng cũng xét xử xong.
Tất cả nha dịch đều bị kết tội khiến người dân hài lòng, sau đó sẽ bị trừng phạt.
Một nửa trong số đó phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, phải xử tử.
Tuy nửa còn lại được sống, nhưng chẳng khác gì đã chết.
Đúng lúc đội vận chuyển thức ăn quay về thành, Lưu Nhị Sơn mang theo tin tức về mỏ than, đúng lúc những người này có thể đi đào than, coi như là tận dụng phế vật một cách triệt để.
Việc xử tử trước mặt mọi người là chuyện rất đẫm máu.
Tảo Nhi và mọi người nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cho người dân một chỗ để trút giận. Cho những người có oan khuất lần lượt lên đánh nha dịch. Sau khi xả được nỗi hận trong lòng thì mới đem phạm nhân về huyện nha xử tử kín đáo, không để mọi người nhìn thấy quá trình.
Khi trong lòng đã mang thù hận thì dù có nghe tin kẻ thù c.h.ế.t thì người ta cũng chỉ cảm thấy nhẹ bẫng.
Tuy nắm đ.ấ.m thô bạo, nhưng cũng giúp nước mắt của người bị hại rơi xuống nơi có giá trị.
Còn việc g.i.ế.c người bẩn tay sau đó thì cứ giao lại cho họ làm.
Trong lòng Tảo Nhi và mọi người đã hiểu rõ.
Người dân đã đói lâu rồi, tay chân không quá mạnh mẽ. Tuy nhiên, nhiều nhát gộp lại, nếu có nha dịch nào không chịu nổi trận đòn mà c.h.ế.t đi cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ có thể nói đó là số phận, tiện thể giúp họ khỏi mất công hành hình.
Người dân bên dưới nghe xong những lời này, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Vốn tưởng rằng kẻ ác bị xử lý đã là kết quả tốt nhất rồi. Không ngờ, họ còn có thể tự tay tiễn kẻ thù một đoạn đường sao?
Nói thẳng ra thì những người mất đi người thân hoặc đã từng bị tổn thương, ai mà không muốn tự tay báo thù chứ?
Nỗi đau không thể được xoa dịu, nhưng nếu có thể đánh cho kẻ thù một trận trước khi hắn chết...
Đánh xong rồi thì tạm thời quên đi những thù hận đó, sống cuộc sống của mình thật tốt là được.