Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:25:05
Lượt xem: 7
Không bao lâu sau đã đến chỗ móng của tường thành.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn những cây gỗ ấy.
Ngoài chỗ này ra thì tất cả địa đạo đều là kết cấu bằng đá, chắc sau khi đốt cháy lửa sẽ không lan lên trên được.
Điều duy nhất cần phải lưu ý là phải tránh đi lúc tường thành sụp lún xuống.
Nhìn qua mấy lần, suy nghĩ thoáng qua rồi thôi, Tây Nương đi qua nơi này rất nhanh, chạy đến chỗ cửa ra khác ở nơi sâu nhất.
Bà ấy lấy cái thang ở bên cạnh gác đi lên, gõ nắp cửa theo thứ tự hai ngắn một dài, đây là ám hiệu mà các nàng đã nói với nhau từ trước.
Kiên nhẫn chờ đợi một lát, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ồn ào, rất nhanh đã có người đến mở nắp che ra, một khuôn mặt xuất hiện, là Thạch thúc.
Bởi vì Tây Nương đội mũ sắt, hắn ta nhìn một lúc cuối cùng cũng nhận ra, mở miệng nói: “Tây Nương tử, lại gặp mặt rồi. Lúc này hẳn là chuẩn bị ra tay rồi nhỉ?”
Tây Nương gật đầu: “Người đang chờ ở bên ngoài rồi, mọi người cũng chuẩn bị đi, ta phải nhanh xuống dưới đốt móng tường thành.”
Thạch thúc suy nghĩ một lát, đưa tay về phía bà ấy: “Tây Nương tử, ngươi lên đây trước đi, để ta xuống đốt. Lúc đầu là do ta lên kế hoạch đào địa đạo này, nay hãy để ta tiễn nó đoạn đường cuối cùng.”
Sau lần này, địa đạo cũng không cần thiết phải tồn tại nữa. Đây đúng là đoạn đường cuối cùng.
Tây Nương sững sờ, không cách nào từ chối lời cầu xin của Thạch thúc, nhưng bà ấy cũng không định đi lên.
Thế là nói: “Vậy ngươi nhanh sắp xếp chuyện ở bên trên đi, sau đấy đi xuống. Ta vẫn không thể ra ngoài, nhiệm vụ giao cho ta, vẫn phải tận mắt nhìn thấy nó hoàn thành rồi mới yên tâm được.”
“Ta đảm bảo sẽ không cản trở ngươi, rất nhanh là có thể bò lên được.”
Thạch thúc gật đầu, quay đầu bàn giao mấy câu với Xử Sinh, để hắn ta đi gọi người đến, sau đó đi xuống dưới.
Tây Nương nhường chỗ rất nhanh, Thạch thúc thuận lợi nhảy xuống địa đạo, lấy đuốc ở vách đá xuống.
Hắn ta nâng tay, mượn ống châm lửa của Tây Nương đốt sáng đuốc, rất nhanh địa đạo đã sáng bừng lên.
Hai người một trước một sau, bước nhanh đến trước móng tường thành.
“Ngươi đứng lùi về phía sau một chút, lúc nữa ta sẽ đốt lửa từ hai bên, nhìn thấy lửa từ hai bên cháy đến độ cao này, chúng ta sẽ lùi về sau một đoạn, chờ nó cháy hết một nửa thì chạy về phía lối ra.” Thạch thúc vừa dùng tay minh hoạ vừa nói.
“Đã rõ.”
Tây Nương đáp lại, đứng ở đằng sau nhìn không chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-324.html.]
Tận mắt nhìn thấy ánh lửa bùng lên, Thạch thúc liền lùi về sau, bà ấy cũng lùi về sau một đoạn.
Chờ ánh lửa đốt cháy hơn phân nửa móng gỗ, loáng thoáng có thể nghe được tiếng vụn đá rơi xuống, Thạch thúc hét lớn một tiếng: “Chạy!”
Hai người chạy bay về phía cửa ra nhanh như thỏ.
Thạch thúc ra hiệu cho Tây Nương đi lên trước, bà ấy cũng không từ chối, nhanh chóng nhảy lên trên, ngay sau đó Thạch thúc cũng đi lên.
Mới vừa lên mặt đất, hai người liền nghe thấy một tiếng “rầm” đinh tai nhức óc vang lên.
Không còn móng, rất nhanh đoạn tường thành đó đã đổ sụp xuống.
Đúng lúc người bên phía Thạch thúc đã đủ, hắn ta đóng chặt của địa đạo, căn dặn Tây Nương trốn đi.
Sau đó xoay người, nói với mọi người một tiếng: “Cầm lấy đồ, chúng ta đi!”
Nói xong sải bước đi ra ngoài, một đám người ùn ùn đi sau lưng hắn ta.
Tây Nương cũng không có ý trốn đi.
Trên người bà ấy mặc áo giáp xích, đầu còn đội mũ sắt, hoàn toàn không sợ gì hết, lúc này bà ấy được coi là người được trang bị đầy đủ nhất trong thành.
Nhưng bà ấy suy nghĩ một lúc, không trực tiếp ra ngoài cùng nhóm người Thạch thúc, định chờ ở đây trước, chờ thời cơ thích hợp thì lại ra ngoài.
Lúc này, đám người Đại Ngưu đã nhanh chóng thay trang bị lên.
Sau khi nghe thấy tiếng vang truyền đến từ tường thành, thấy quân tốt tuần tra không ở góc này, một đám người cầm lấy binh khí lao về phía này.
Sắc trời vừa hơi sáng, ánh mắt quân tốt m.ô.n.g lung buồn ngủ ngáp ngủ một cái, vừa lấy lại tinh thần thì cảm thấy trước mắt xuất hiện một mảnh trắng bóng.
Lúc này hắn ta vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, tự giác cho rằng là bản thân thức một đêm bị hoa mắt, dụi mắt thật mạnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc hoàn hồn lại đám người Tảo Nhi đã đi đến dưới cửa thành, nhẹ nhàng giải quyết quân tốt trông coi cửa thành.
Chuyện đột nhiên xảy ra, lính gác chưa từng trải qua chuyện này ngay lập tức ngơ người ra.
Qua một lúc, tay chân hắn ta luống cuống lấy kèn lệnh ở bên hông ra, định thổi kèn báo tin.
Nhưng một giây sau, hắn ta đã bị một mũi tên sắc nhọn b.ắ.n thủng bắp tay, ngã xuống đất đau đớn kêu rên không thôi.
“Nên nói sao giờ nhỉ. Tường thành sập gây ra tiếng vang lớn như vậy, chắc chắn người ở bên trong nghe thấy rồi, còn cần ngươi thổi kèn báo tin à?”
Đại Ngưu không nhịn được lắc đầu, cất cung trên tay ra sau lưng, lại lần nữa cầm giáo dài trong tay.
Bọn họ phải nhanh chóng khống chế những binh lính tuần tra còn lại trước khi người trong thành nhận được tin tức, sau đó g.i.ế.c vào trong từ chỗ trống của tường thành!