Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-11-10 08:24:51
Lượt xem: 10
Đại Ngưu cũng nhanh chóng nói: “Tảo Nhi tỷ, hiện tại ta có chút nghi ngờ, bình thường chúng ta học cùng một thứ thật sao? Tại sao tỷ có thể nảy ra nhiều ý tưởng tuyệt vời như vậy, còn ta chỉ có thể học thuộc lòng bảng cửu chương?”
Tảo Nhi tức giận nói: “Điều này chỉ có thể chứng minh ngày thường ngươi không chịu nghe Phương Tiên Nhi giảng dạy. Rất nhiều ý tưởng của ta đều được khơi gợi từ những câu chuyện của Phương Tiên Nhi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thu Nương không nhịn được nói: “Nhưng mà Tảo Nhi tỷ, người chăm chú nghe lời như ta đây cũng chẳng thể nói ra những lời như tỷ vừa nói. Ta cảm thấy, có lẽ tỷ đặc biệt nhạy bén ở phương diện này! Đây chính là bẩm sinh, Đại Ngưu ngươi có hâm mộ cũng vô ích.”
Đại Ngưu gật đầu nói: “Rất có lý. Haiz, ta vẫn nên chuyên tâm dẫn mọi người đi luyện võ, sắp phải đi đánh nhau với người ta rồi.”
Theo lời hắn ta nói, mọi người cũng quay lại chuyện chính.
Kế hoạch lên huyện thành phải bàn bạc từ từ, trước mắt việc quan trọng hơn vẫn là dùng chậu inox để luyện ra một số thứ.
Tảo Nhi và những người khác nhanh chóng quay trở lại pháp miếu, trình bày kế hoạch của các nàng cho Thịnh Quân.
Nghe xong, Thịnh Quân cảm thấy ý tưởng của các nàng rất khả thi.
Mọi người lo lắng bất an núp trong núi lâu như vậy, cũng đến lúc chủ động làm chút gì đó rồi, như vậy cũng có thể phát huy tối đa tác dụng của chậu inox và bản vẽ.
Nhưng nghĩ đến chuyện phải đánh trận... Là một người xuyên không tới từ thời đại hòa bình, nàng rất lo lắng cho người xưa.
Tuy có inox bảo vệ, cũng đảm bảo an toàn được phần nào, nhưng mọi người chẳng có kinh nghiệm chiến đấu, liệu có bị thương không?
Nghĩ đến đây, Thịnh Quân phát hiện cửa tiệm của mình vẫn còn thiếu rất nhiều thứ.
Gia vị thì không nói làm gì.
Thuốc men thông dụng, thậm chí ngay cả cồn dùng để sát trùng, nàng cũng không có.
Xem như bọn Tảo Nhi may mắn, thể chất cũng không tệ.
Từ khi nàng đặt chân đến đây, bọn họ vẫn chưa từng mắc bệnh nặng gì, cùng lắm chỉ là va chạm trầy xước trong sinh hoạt thường ngày. Điều này khiến Thịnh Quân suýt nữa quên mất, ngay cả sốt cảm mạo cũng có thể lấy mạng người xưa.
Haiz, nếu có thể mở khóa thêm một số loại thuốc men thì tốt rồi, chắc chắn y thuật của tiểu Thu Nương cũng có thể được phát huy tốt hơn.
Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Thịnh Quân vẫn quyết định trước tiên nàng phải hoàn thành việc trước mắt.
Biết được mọi người có ý định dùng chậu inox để luyện chế đồ vật, nàng nhanh chóng chia sẻ những số liệu mà mình đã ước tính trước đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-316.html.]
Ví dụ như muốn chế tạo vật gì thì cần phải nấu chảy bao nhiêu cái chậu, còn có giá trị năng lượng hiện tại mà thôn dân tích lũy được, có thể lấy nhiều nhất bao nhiêu cái chậu…
Nàng nói rõ ràng mọi việc, cũng tiện cho bọn Tảo Nhi tham khảo.
Tuy năng lượng tích lũy hiện tại dồi dào nhưng cũng không thể phung phí. Đợi sau khi bọn Tảo Nhi chiếm được huyện thành, sẽ có lúc cần dùng đến năng lượng.
Một chục nghìn năng lượng ở đây xem ra rất nhiều, nhưng nếu phân bổ ra cả huyện thì lại không đủ dùng, dù sao cũng có rất nhiều người đang chờ được ăn cơm.
Thịnh Quân nói ra những suy xét này.
Bọn Tảo Nhi nghe xong rồi bàn bạc trong chốc lát, quyết định trước tiên lấy hai trăm cái chậu ra luyện thử xem sao, sau khi có được thành phẩm và số liệu chính xác hơn sẽ luyện thêm.
Xác định xong số lượng, mấy người nhanh chóng đi đến kệ hàng lấy chậu.
Hà Hoa cầm một cái chậu inox lên sờ, quả thực là thích đến mức không muốn buông tay.
Không hổ là kiệt tác của Phương Tiên Nhi, rõ ràng loại inox này là kim loại, nhưng cầm lên lại rất nhẹ, còn nhẹ hơn cả chậu gỗ.
Hơn nữa nó còn không bị gỉ sét hay bị mốc, có thể yên tâm đựng canh nước, hoặc là rửa rau, rất bền.
Đáng tiếc bây giờ phải dùng nó để làm việc quan trọng hơn.
Hà Hoa thở dài, mang chậu đi cùng mọi người.
Mang hết số chậu inox đến cửa nhà thợ rèn.
Lúc này, cách thời điểm củ mài và cây đậu chín còn khoảng một tháng, mọi người đều dồn hết sức lực, muốn tranh thủ trước mùa thu hoạch luyện chế ra đồ vật.
Trước tiên liệt kê ra những đồ vật cần phải làm.
Nhất định phải làm mũ sắt, may mà kiểu dáng thứ này không có quá nhiều yêu cầu, tiết kiệm được kha khá công sức.
Cũng phải làm cả dụng cụ phòng ngự, mọi người chọn lựa hồi lâu, cảm thấy áo giáp xích là phù hợp nhất.
Mặc loại áo giáp này vào có cảm giác rất nhẹ nhàng, hoạt động cũng không hề bị vướng víu, lại còn có thể đỡ được đao kiếm và cung nỏ, chắc chắn đủ để giao đấu với đám người trong huyện thành.
Tiếp đến là vũ khí thuận tay, sau khi thương lượng, mọi người quyết định chọn đao và giáo dài.
Chọn đao là bởi vì thứ này rất dễ sử dụng, người không biết võ cầm đao c.h.é.m xuống cũng rất có uy lực. Còn giáo dài thì khỏi phải nói, vua của các loại binh khí lạnh, tiến lên thì có thể tấn công, lùi lại là có thể phòng thủ, có thể đâm, có thể ném, khoảng cách tấn công cũng xa.