Liếc mắt một cái, họ nhanh chóng phát hiện  những sản phẩm mới  từng thấy.
“Hóa    thêm nhiều đồ ăn như !” Thu Nương hoa cả mắt .
Họ thử lấy một vài loại kẹo và đồ uống  từng  tên, bỏ  giỏ gỗ.
Lấy đồ xong, Tảo Nhi  nhịn  : “Không  tại ,  cảm thấy  đây chọn đồ như thế   vẻ hạnh phúc hơn .”
Những  còn  lập tức cảm thấy đồng cảm và gật đầu.
Thịnh Quân  xong thì  thầm.
Ai  thể từ chối niềm vui  cầm giỏ hàng và quét sạch  thứ trong siêu thị chứ?
Nghĩ đến thời hiện đại, đôi khi nàng  mua nhiều đồ, chỉ đẩy xe  lòng vòng trong siêu thị hai vòng cũng thấy  thoải mái.
Khụ khụ, mặc dù bây giờ nàng vẫn chỉ là một cửa hàng tiện lợi nửa vời, còn lâu mới bằng siêu thị ...
Không quan trọng.
Nói đến thì, Tảo Nhi và những  khác vẫn cầm thẻ mua hàng  ,  cần trả tiền mặt, lúc thanh toán cũng  thấy đau lòng, nghĩ đến chắc sẽ vui hơn nữa nhỉ~
Tảo Nhi và những  khác thực sự  vui vẻ.
Với tâm trạng vui vẻ, họ lấy từng món đồ  kệ bỏ  giỏ gỗ  tay.
May mà họ vẫn   hạnh phúc  cho choáng váng đầu óc, đều nhớ lời Phương Tiên Nhi dặn,  dám lấy mỗi loại quá nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù  thì   còn   khác  lấy nữa.
Lấy một ít đồ ăn thức uống xong,   đến khu vực đồ dùng hằng ngày.
Các loại đồ  giá   nhiều, đếm  đếm  cũng chỉ  ba loại.
Trong đó  một loại trông giống như một thứ đồ khổng lồ,  đựng trong bao tải dài. Hai loại còn  đều là những gói giấy nhỏ, kích thước  sự khác biệt nhỏ,  bao bì còn vẽ những họa tiết cùng kiểu nhưng khác màu,  thể là cùng một loại đồ.
Tảo Nhi liếc  nhãn  giá,  khỏi  thành tiếng: “Giấy vệ sinh, băng vệ sinh dùng ban ngày, băng vệ sinh dùng ban đêm?”
Từ vệ sinh, họ   Phương Tiên Nhi  , cũng  học trong sách giáo khoa. Hai chữ ngày đêm họ đều , giấy và băng cũng  xa lạ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-304.html.]
 những chữ  ghép  với  thì  khiến    hiểu đầu cua tai nheo.
“Giấy vệ sinh, chắc cũng là một loại giấy nhỉ,  thể dùng để  chữ ?” Thu Nương tò mò hỏi.
Thịnh Quân lên tiếng kịp thời: “E rằng loại giấy   thể dùng để  chữ , nó khá mềm và dễ rách,  còn thấm nước thấm mực. Tuy nhiên,  thể dùng  khi rửa tay, vệ sinh sạch sẽ.”
Rửa tay, tức là cách  văn minh của việc  vệ sinh.
Tảo Nhi và những  khác  lời  xong đều  tự chủ  mà xoa xoa mặt.
Nghĩ đến  đây họ rửa tay, đều dùng những thứ như lá cây, vỏ cây,  tiện lắm.
Sau đó  học  một  kiến thức về vệ sinh trong sách của Phương Tiên Nhi. Họ  những thứ đó  những  tiện mà còn  vệ sinh, nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng đến sức khỏe cơ thể.
 vì điều kiện hạn chế,   cũng  tìm  vật  thế  hơn, chỉ  thể rửa sạch lá cây, vỏ cây  mới dùng.
Cho dù dùng lá cây sạch thì ngày thường khi rửa tay,   cũng thấy   thoải mái lắm.
 đời  qua đời khác đều như ,   cách nào khác. Hơn nữa, những chuyện   lớn thì  lớn,  nhỏ thì  nhỏ, nhịn một chút là qua.
Không ngờ rằng, cuối cùng Phương Tiên Nhi  giải quyết  tình trạng khó khăn !
Cũng đúng.
Vốn dĩ Phương Tiên Nhi luôn tỉ mỉ, chu đáo,  quan tâm đến đời sống của  dân, còn  coi trọng vấn đề vệ sinh. Có thể nhận  nỗi khổ của họ về phương diện , cũng   gì lạ.
“Các ngươi  thể mở một cuộn giấy vệ sinh  xem.”
Thấy họ  đó ngẩn , Thịnh Quân chủ động lên tiếng đề nghị.
Nói chung, những thứ  thanh toán trong cửa hàng thì   mở , nhưng    thể coi là trường hợp đặc biệt.
Tảo Nhi ngoan ngoãn lấy một bao nhỏ,  mở miệng bao liền  thấy cuộn giấy màu nâu nhạt bên trong.
Nàng  nhanh chóng lấy cuộn giấy  khỏi bao.
Vừa cầm cuộn giấy, nàng    cảm giác mềm mại của nó thu hút. Nhìn kỹ , thậm chí  đó còn   một chút tạp chất nào,  vô cùng.
Tảo Nhi mở phần niêm phong của cuộn giấy, mở  một đoạn, cẩn thận sờ giấy  : “Cái , giấy  như , dùng để rửa tay thật ?”
Thật sự  nỡ dùng!