Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng  thành việc bày bán hàng mới.
Người trong thôn cũng  lượt thức dậy.
Mọi  đều nhớ lời Phương Tiên Nhi,  khi rửa mặt xong thì nhanh chóng  về phía bên .
Vừa đến nơi, tất cả đều kinh ngạc.
Chỉ  một đêm, pháp tủ của Phương Tiên Nhi  biến thành một ngôi nhà uy nghi như  !?
Khó trách lúc đầu Phương Tiên Nhi  cần   xây đền cho, hóa  nàng tự  !!
Dùng mắt thường cũng  thể thấy tường và ngói  pháp miếu của Phương Tiên Nhi đều   từ những vật liệu thượng hạng.
Bình thường,   ở trong huyện cũng    từng thấy gạch ngói của những gia đình giàu  nhưng rõ ràng là kiểu dáng tương tự, so với những gì  thấy  mắt, dù là  chậm chạp nhất cũng  thể cảm nhận  sự khác biệt  lớn giữa chúng.
Trong lúc nhất thời,  thở của tất cả   đều nhẹ nhàng hơn,  dám tiến  gần nữa.
Thịnh Quân đợi một lúc, thấy họ vẫn  tiến  gần liền chủ động : “Mọi  đến gần đây ,  còn  vài chuyện   với  .”
Nghe thấy giọng  quen thuộc,   mới bắt đầu di chuyển bước chân, chậm rãi  về phía Thịnh Quân.
Vừa đến  cửa chính, họ   hai chữ “Thần Châu” như nước chảy mây trôi  cho kinh ngạc.
Mọi  đều  chữ, nhanh chóng   từ , trong lòng càng thêm kính sợ đối với vùng đất Thần Châu.
Bình tĩnh  một chút,   cánh cửa lớn của pháp miếu, họ phát hiện  rằng nó  khung nhưng   cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nơi vốn dĩ là cửa dường như  phủ một tầng sương mù trắng trong suốt, xuyên qua sương mù   bên trong,  thể  rõ bất cứ thứ gì. Điều  càng  tăng thêm sự bí ẩn cho pháp miếu.
Thịnh Quân thấy    đến đông đủ, cũng  kéo dài thời gian nữa.
Nàng bắt đầu giới thiệu về quy trình mua sắm tích điểm: “Mọi   thấy cái hộp treo  tường ở cửa ? Nó tương đương với khe ném tiền  đây,   vẫn  thể ném tiền  đây.”
“Sau khi ném ,  cũng sẽ trả  cho   một  thứ như thường lệ nhưng cách thức sẽ  một   đổi.”
“Vừa  tối qua    ném bạc,  thì hãy lấy chúng  ví dụ. Tảo Nhi, ngươi tiến lên đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-302.html.]
Tảo Nhi  gọi tên giật , vội vàng  đến  hộp ném tiền.
“Đừng căng thẳng, đưa tay xuống  hộp.” Thịnh Quân .
Tảo Nhi ngoan ngoãn  theo.
Vừa đưa tay đến đúng vị trí,  thấy năm tấm thẻ mỏng mạ bạc gia công tinh xảo nhẹ nhàng rơi  từ đáy hộp.
Thịnh Quân mở lời: “Năm tấm thẻ , mỗi tấm đều chứa một phần năng lượng của , cầm nó là  thể  pháp ốc của . Khi thẻ còn năng lượng,    thể tùy ý lấy những thứ  giá trong ốc theo nhu cầu của ... Sau khi thẻ hết năng lượng, nó sẽ mất hiệu lực, đến lúc đó   chỉ cần ném thẻ  hộp là .”
Thịnh Quân chia đều một triệu điểm năng lượng thu  ngày hôm qua, tạo thành năm mươi thẻ mua sắm hai mươi nghìn đồng,  tiên đưa năm thẻ cho  trong thôn,  còn  tạm thời để ở chỗ nàng, dùng hết  sẽ phát tiếp.
Trứng  để trong nhiều giỏ khác ,  nhiều thẻ hơn, trong lòng sẽ yên tâm hơn.
Nếu  chỉ  vài thẻ mệnh giá lớn, lỡ như mất thì  trong thôn cũng sẽ  chịu tổn thất  lớn.
Thẻ mua sắm trị giá một triệu... Thật sự  dám nghĩ, nếu chỉ  mấy  Tảo Nhi ăn thì  lẽ đủ để ăn cả đời.
Cứ cảm thấy hệ thống như   chút kỳ quái.
Thịnh Quân lắc đầu xua  những suy nghĩ lung tung trong đầu, tiếp tục suy nghĩ về chuyện thẻ mua sắm.
Lần  nàng lấy  năm thẻ,  thể để năm   cửa hàng mua sắm cùng lúc.
Ít  thì  tiện lấy đồ.
Nhiều  thì diện tích cửa hàng của nàng   lớn,  tránh khỏi sẽ trở nên lộn xộn và chật chội. Năm  là  .
Nghe lời Thịnh Quân  xong, nhóm Tảo Nhi suy nghĩ một lúc, đợi đến khi hiểu rõ ý tứ thì mắt liền sáng lên.
Những  đổi mà Phương Tiên Nhi   nghĩa là họ  thể đến pháp miếu bất cứ lúc nào để lấy phần thưởng,  cần  lấy đồ trong một  nữa.
Như ,   khi ném bạc cũng sẽ   quá nhiều lo lắng, sợ lấy nhiều quá ăn  hết sẽ lãng phí đồ, cứ ném là xong.
Thấy    vẻ háo hức, Thịnh Quân suy nghĩ một chút, chắc chắn   cửa hàng của nàng sẽ  thêm nhiều đồ dùng hằng ngày hữu ích hơn.
Vì , nàng mở lời nhắc nhở: “Năng lượng trong thẻ sẽ  mất , dùng  hết cũng đừng vội,  thể để dành . Đợi khi pháp lực của  tiến thêm một bước,  sẽ  thể cho các ngươi nhiều lựa chọn hơn.”
Đương nhiên nhóm Tảo Nhi đồng ý.