Trải qua một phen sóng gió vì nấm độc,   trong đoàn thương đội  sợ hãi,  đường  cũng trở nên im lặng hơn nhiều.
Có những chuyện  lẽ mười năm mới gặp một  nhưng chỉ cần gặp một  là đủ khiến   hối hận cả đời.
Vì chuyện ,   đều bắt đầu suy ngẫm,    việc  nên tự cao vì kinh nghiệm của  nữa mà  giữ một lòng kính sợ với vạn vật  thế gian.
Đường buôn bán gian nan, lương khô ăn lâu ngày   mùi vị gì cũng là chuyện nhỏ.  nấm dại ven đường núi thì chắc chắn  thể ăn bừa bãi  nữa.
Cứ như , cả đoàn  nhanh chóng đến  một thành trì mới - Đồng Thành.
Vào thành,  là một cảnh tượng mà Thiết Trụ  từng thấy.
Chuyến   thực sự  cho   mở rộng tầm mắt,  thứ gì cũng thấy mới mẻ và thích thú.
Rất nhanh, Thiết Trụ  theo Vi Thập Bát và những  khác   ở một quầy ăn vặt ven đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vi Thập Bát rót cho   một cốc nước,  : "Thiết Trụ, quầy hàng   mở nhiều năm ,  đây chúng   buôn thường đến đây, hương vị  ngon, lát nữa ngươi nhất định  nếm thử cho kỹ nhé!"
Thiết Trụ  , gật đầu đồng ý, đầy mong đợi: "Vi thúc    thì hương vị chắc chắn  tuyệt !"
Vi Thập Bát  hì hì,  ngờ ông   tìm thấy một cảm giác vui vẻ kỳ lạ từ việc giới thiệu cho  khác quán ăn  thích.
Nói  thì suốt dọc đường, tiền ăn uống của Thiết Trụ đều do Vi Thập Bát chi trả.
Hai nhà quan hệ  thiết,   ân tình dầu quả và đồ hộp, ông  là bậc trưởng bối, tự thấy  nghĩa vụ  chăm sóc  cho Thiết Trụ.
Hơn nữa, những thứ họ thường ăn cũng   là tiệc tùng xa hoa gì, chủ yếu là đồ ăn vặt đặc sản của các địa phương,  tốn kém là bao.
Đối với Vi Thập Bát, sẽ  tăng thêm bao nhiêu gánh nặng.
Thiết Trụ cũng hiểu  lý lẽ , nếu từ chối thì   tổn thương tình cảm nên   cứ thế mà ăn ké  ít đồ ngon.
Một nhóm   ở bàn,  ăn  tán gẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-261.html.]
Chủ quán nhanh chóng bưng đồ ăn lên, là một nương tử búi tóc gọn gàng,  tươi rói : "Mọi  chờ lâu , ăn ngon miệng nhé!"
Nàng  nhanh chóng bưng mấy bát mì thịt đến  mặt  ,      những thứ khác.
Thiết Trụ   theo nữa, cúi đầu  xuống, trong bát mì  mấy miếng thịt màu nâu,  ăn   thể tưởng tượng  mùi thơm của nước sốt.
Phía  là những sợi mì vàng ươm, bản dẹt và to, ngâm trong nước dùng trong veo sáng bóng, tỏa  một ánh sáng hấp dẫn.
Thiết Trụ  kìm  mà gắp một đũa mì cho  miệng.
Hắn  nhai thử, nguyên liệu  mì  lẽ vẫn là ngũ cốc thô, chắc chắn  ngon bằng mì ăn liền nhưng   chủ quán  thế nào mà ăn   thấy dai và giòn, bản  sợi mì cũng  đậm đà.
Còn nước dùng và thịt kho thì nêm nếm đậm đà, mang hương vị đặc trưng của địa phương, là món ngon  từng nếm thử.
Vi Thập Bát ăn  vài miếng, vẻ mặt thỏa mãn  với Thiết Trụ: "Nước dùng  hầm từ xương thịt, khi nêm nếm còn thêm bí quyết riêng của bà chủ quán, bao nhiêu năm nay vẫn giữ nguyên hương vị , ngay cả  dân trong thành cũng thường đến ăn,  chính thống!"
Ăn  một nửa bát mì,   thêm vài món ăn  bưng lên.
Trong đó  một món là đậu phụ xào.
Đậu phụ trắng muốt  bao phủ bởi nước sốt màu nâu đỏ, bên  còn rắc nhiều bột gia vị.
Thiết Trụ  từng ăn đậu phụ  , khi ở  núi,   còn tự .
Giờ  thấy, cảm thấy   thiết, vội vàng gắp một miếng, từ từ cho đậu phụ  miệng.
Cắn một miếng,  lẽ là   chiên qua.
Lớp vỏ bên ngoài dày, dai dai, cắn  bên trong  mềm mại như mỡ. Được sự hỗ trợ của nước sốt phong phú, khi ăn   mùi thơm lạ, một lúc    thể nếm  vị ngọt nhẹ, hậu vị dường như còn  chút tê tê, hương vị chồng chất từng lớp.
Ngoài  còn  món dồi thịt do chính chủ quán , thái miếng bày lên, ăn  cũng đầy mùi thơm của thịt.
Một bữa ăn khiến   đều vô cùng thỏa mãn, nỗi sợ hãi  đường  đó cũng dần  hương vị thơm ngon  xoa dịu.
Ăn xong món đặc sản trong thành, cũng đến lúc bận rộn với việc chính.