Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:21
Lượt xem: 7
Trong nháy mắt, ông ấy phát hiện Cảnh lão đã hốc hác đi nhiều.
Có lẽ là do vội vàng lên đường, lại còn lo lắng cho lão thái thái nên đã suy nghĩ quá nhiều, thành ra rất mệt mỏi.
Ông ấy thở dài một hơi.
Vi Thập Bát không nhịn được nói: "Sư phụ, sao người không nói cho con biết việc đi tìm lang trung? Nếu để con đi thì người sẽ đỡ mệt rồi!"
Nghe vậy, Cảnh lão mỉm cười nói: “Chỉ là một chuyến đi ngắn thôi mà, sư phụ của con không vô dụng đến thế đâu. Hôm đó sau khi nhận được tin tức, ta lo lắng quá nên phải chạy ngay sang đó một chuyến mới yên tâm, nên không kịp nói với con."
Nghe vậy, Vi Thập Bát mới nhớ tới mục đích khiến sư phụ phải rời đi, liền hỏi: “Chuyện về thần y kia sao rồi ạ?”
Cảnh lão khẽ cau mày, nhưng cũng nhanh chóng giãn ra: “Hữu danh vô thực… nhưng cũng trong dự đoán của ta.”
Vi Thập Bát lại thở dài.
Cảnh lão không khỏi lắc đầu cười nói: “Được rồi, đừng thở dài. Có lẽ nhờ ông trời thương xót mà sau khi ta quay về, tình trạng của mẹ ta đã tốt hơn, bà cụ đã có thể nhận ra ta!"
Nghe vậy, Vi Thập Bát khẽ giật mình.
Ngay cả sư phụ cũng nói như vậy, xem ra việc lão thái thái tốt lên không phải là ảo giác của ông ấy.
Vậy thì tinh dầu phong lữ thật sự có hiệu quả đúng không?
Vi Thập Bát do dự.
Ông ấy không biết có nên nói ra để sư phụ cảm thấy an tâm hơn hay không.
Đúng lúc này, một người hầu đột nhiên hoảng sợ chạy tới, hét lên với Cảnh lão: “Lão gia, không ổn rồi, lão phu nhân bên kia lại…”
Chưa kịp nói xong, Cảnh lão lập tức đứng dậy bước nhanh qua đó.
Vi Thập Bát cũng nuốt lời nói đang ở trên cổ họng xuống bụng, nhanh chóng đi theo.
Hai người lần lượt đi đến trước cửa phòng của lão thái thái, từ xa đã nghe thấy những âm thanh ồn ào.
Cánh cửa đang hé mở.
Một lúc sau, một vài chiếc đĩa bị ném ra.
Đĩa và điểm tâm vỡ vụn trên mặt đất, phát ra âm thanh răng rắc. Những quả mận rơi tứ tung, có hai quả còn lăn đến trước chân của họ.
Họ vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng chửi mắng như “thằng bất hiếu” phát ra từ bên trong.
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy sư nương nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của bà cụ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảnh lão đột nhiên dừng lại, không tiến thêm bước nào nữa, im lặng đứng yên tại chỗ, hóa thành một pho tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-210.html.]
Một lúc lâu sau, ông đột nhiên quay lưng về phía Vi Thập Bát, hỏi:
“Thập Bát, con nói xem, có phải do ta quanh năm lang thang xa nhà, bỏ bê gia đình nên mới khiến cho bệnh tình của mẹ ta càng ngày càng nặng hơn không?”
Vi Thập Bát không nghĩ như vậy.
Nhưng ông ấy không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.
Ông ấy biết rằng sư phụ chỉ hỏi như vậy thôi chứ không hề muốn nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ ông ấy. Trong hoàn cảnh như vậy, dù ông ấy có nói gì, sư phụ cũng sẽ không nghe.
Nghĩ lại thì lão thái thái đã mắc bệnh não này được ba đến bốn năm rồi.
Ban đầu mọi thứ đều ổn, lâu lâu bà cụ mới quên thôi. Sau đó mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, bà cụ thường xuyên không nhận ra người thân của mình nữa. Hơn nữa, tâm trạng của bà cụ cũng mất kiểm soát, lúc thì cáu kỉnh, lúc lại buồn bã.
Hồi nãy ông ấy còn tưởng lão thái thái đã khá hơn.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như này, lại nghe sư phụ nói vậy, Vi Thập Bát không dám đảm bảo tinh dầu phong lữ sẽ có tác dụng.
Ông ấy im lặng ở lại với sư phụ một thời gian dài.
Cho đến khi rời đi, ông ấy cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
-
Sau khi rời khỏi Cảnh gia, Vi Thập Bát cau mày, lên xe bò đi về phía thôn.
Trùng hợp là nhóm người Tảo Nhi cũng đang ở đây.
Nghĩ tới mối quan hệ hợp tác mật thiết của hai bên, Vi Thập Bát giải thích ngắn gọn về tình huống của bên mình.
Nghe nói tinh dầu phong lữ có tác dụng nhưng tình trạng của lão thái thái vẫn không ổn, mọi người đều rất lo lắng.
Tảo Nhi không nhịn được nói: "Xem ra bệnh não của lão thái thái tương đối phức tạp, một mặt bà cụ sẽ quên hết người và vật, mặt khác sẽ quấy rầy cảm xúc của bà cụ."
Đại Ngưu cũng gật đầu: "Đúng vậy, trong trường hợp này, cho dù tinh dầu phong lữ có tác dụng thì cũng cần nhiều thời gian hơn mới tốt lên được."
Mọi người cũng nói vài câu.
Thu Nương đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, theo lời của Vi thúc, bệnh của lão thái thái chuyển xấu quá nhanh..."
Vi Thập Bát cũng gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ đã tìm rất nhiều lang trung, có người cũng nói như vậy. Đúng là cũng có người mắc bệnh về não, nhưng chưa có ai lại chuyển xấu chỉ trong vòng vài năm nhanh như lão thái thái.”
Cho nên sư phụ mới tự trách mình như thế, cho rằng mình là nguyên nhân lớn nhất.
Những người khác thì không nghĩ như vậy, nhưng lại không tìm ra vấn đề, chỉ có thể cho là xui xẻo.
Thu Nương gật đầu, trầm ngâm, không nói thêm gì nữa.
Tảo Nhi và những người khác nói ngắn gọn vài câu, rồi rời đi.
Nhóm người nhanh chóng quay lại trong núi, đi về nơi ở của mình.