Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:12
Lượt xem: 14
Bên phía Thịnh Quân cũng đang suy nghĩ chuyện thôn dân cầm đồ về thế nào.
Giá trị năng lượng lần này thật sự rất nhiều, tới năm ngàn điểm, nếu đổi toàn bộ chỗ điểm này thành lương khô thì cũng phải mấy trăm hộp.
Cho dù thôn dân lấy thêm bánh quy, trong hang cũng không có chỗ để trữ. Số lượng hàng tồn trước mắt hẳn là có thể dùng cả nửa năm, hơn nữa thôn dân cũng không thể ăn bánh quy mỗi ngày, hạn sử dụng lương khô của nàng cũng khoảng nửa năm, nếu nhiều hơn thì không đảm bảo sử dụng.
Thịnh Quân ngẫm nghĩ rồi thân thiết đề nghị mọi người có thể lấy thêm vài hộp lẩu cùng với vài món ăn tương tự như đào vàng đóng hộp, lấy ít lương khô về.
Lần này viên nước cốt lẩu về thì có thể cất giữ được ba tháng, toàn bộ mùa đông đều có thể ăn thịt, ngẫm lại cũng thấy rất vui vẻ.
Hơn nữa mua hộp lẩu còn có cả nồi lẩu than bằng gốm, không phải có lời lắm sao!
Vân Mộng Hạ Vũ
Thôn dân đều nghe lời Phương Tiên Nhi, tất nhiên bọn họ lấy rất nhiều hộp lẩu về, phần còn lại chọn mỗi mặt hàng một ít, cho dù giá cả hộp lẩu đắt một chút, nhưng vẫn là một số lượng lớn. Thôn dân chạy tới chạy lui giống như con chuột, rốt cuộc cũng vận chuyển xong hàng hóa.
Khi người cuối cùng cảm ơn Phương Tiên Nhi xong, đoàn người không vội vã về nhà mà dự tính trước tiên chuẩn bị than củi trước đã.
Bọn họ tìm hai khu đất trống ở trước chỗ Phương Tiên Nhi, đồng tâm hiệp lực, người thì đào bùn đào đất, người vận chuyển củi, người thì đốt lửa, rất nhanh đã hình thành hai đống nhỏ. Sau khi Phương Tiên Nhi xem cấu tạo xong, gật đầu, bọn họ dùng bùn lấp kín lại rồi để lửa chậm rãi âm ỉ đốt củi.
Bên này Thịnh Quân so sánh với hình ảnh trong video, quan sát một lát tình hình khói bay ra từ hai đống củi đang đốt, sức nóng của lửa có vẻ không vấn đề gì, ngày mai có thể nung thành than rồi.
Thôn dân làm xong hết thì cũng an tâm quay về hang tính ăn cơm.
Vừa vặn lúc nãy bọn họ cũng mới lấy viên cốt lẩu từ chỗ Phương Tiên Nhi, mọi người quyết định về nấu ăn thử.
Bởi vì lượng hàng lần này vô cùng phong phú, thôn dân bây giờ cũng không tằn tiện như xưa, suy nghĩ dần dần chuyển từ nhét đầy bụng biến thành ăn no, ăn ngon.
Không biết có phải là nhờ ăn cơm đầy đủ hay không mà dạo gần đây không những cơ thể mọi người rắn chắc hơn, nhiệt độ cơ thể tăng lên mà ngay cả trí óc cũng trở nên linh hoạt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-205.html.]
Từ đó có thể thấy ăn uống ngủ nghỉ đều là những chuyện quan trọng với con người.
Sau khi nhóm Tảo Nhi về trong hang, nhanh chóng xếp củi nhóm lửa, bên trên có thêm hai cái nồi, thêm vào đó hơn nửa bình nước. Nước sôi, bọn họ cho vào mỗi một nồi lẩu số loại viên cốt lẩu khác nhau, dựa theo số lượng cho vào thì đồ ăn chắc sẽ không quá nhạt.
Phương Tiên Nhi đã nói qua, trong viên cốt lẩu đã có hương liệu, không cần cho thêm gói gia vị của mì ăn liền.
Nước sôi lên sùng sục, viên cốt lẩu cũng theo đó nhanh chóng tan ra trong nồi.
Nồi bên trái là vị cay, nấu lên có màu sắc đỏ bừng, nhìn rất kích thích. Lúc đang nấu mọi người đã có thể ngửi được mùi cay gắt nhưng lại thơm mê người.
Hạnh Nhi bị sặc chịu không được phải chạy qua một bên hắt xì mấy cái, cô bé xoa xoa chóp mũi, chần chờ một chút rồi nói: “Tỷ, mì ăn liền lần trước cũng có vị cay, nhưng ngửi mùi biết ngay hai vị cay này khác nhau.”
Tảo Nhi gật đầu: “Đúng, nó không bị hăng như thế này.”
Nói đúng hơn thì mùi hương của mì ăn liền còn lâu mới kích thích được bằng hương vị trong nồi, hai món này vốn dĩ không thể so sánh với nhau.
Đương nhiên, hương vị của nồi lẩu này không hoàn toàn chỉ có vị cay mà còn là mùi hương rất bùng nổ, mùi thơm nhanh chóng xộc lên, rồi chiếm cứ toàn bộ không khí trong sơn động. Cho dù mọi người không chủ động ngửi thì hương thơm cũng sẽ tự động chui vào mũi, nước bọt vô thức ứa ra trong khoang miệng.
Không biết món này khi ăn vào miệng sẽ có hương vị thế nào?
Nàng ấy nhớ lại mùi vị của mì bò cay, lúc ăn đầu lưỡi sẽ cảm thấy có chút tê dại châm chích, Phương Tiên Nhi nói cảm giác đó chính là cay, gây ra bởi một loại quả có màu đỏ gọi là quả ớt.
Lúc này, vị cay trong nồi phải gấp mười lần như thế, chắc cũng bởi vì trong đó có rất nhiều ớt đúng không?
Mọi người tò mò vây quanh nồi lẩu nhìn thật kỹ.
Nước lẩu màu đỏ sôi ừng ực bốc khói, những nguyên liệu nấu ăn với đủ các màu sắc và hình dạng chìm nổi trong nồi, nhất thời không thể phân biệt rõ đó là gì.
Tảo Nhi nhìn chằm chằm nồi lẩu một chút rồi dời mắt qua nhìn nồi “lẩu cà chua” ở hướng khác.
Trước kia nàng ấy chưa từng nghe nói tới cà chua. Sau khi hỏi thăm Phương Tiên Nhi nàng ấy mới biết đó là một loại quả nhưng thiên về kiểu rau trồng, quả này lúc ăn sống sẽ có cảm giác chua, nhưng khi chế biến thành đồ ăn lại rất ngon miệng.