Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:10:03
Lượt xem: 10
Ngẫm nghĩ một hồi, Thịnh Quân quay lại bắt đầu rầu lo chuyện con heo rừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giờ con heo rừng ngất xỉu trước mặt nàng, lát nữa, nó sẽ không tỉnh lại đó chứ?
Nếu vậy thì nói không chừng sẽ tiếp tục hại người khác mất.
Phải tìm cách gọi mọi người tỉnh dậy thật nhanh để xử lý con heo rừng mới được.
Chỉ là giờ này mà gân giọng gọi người tới, chắc chắn không được, ngu ngốc quá trời.
Hay là hát bài cao nguyên Thanh Tạng?
May mà không để Thịnh Quân suy nghĩ quá lâu, nhóm Tảo Nhi đã cảnh giác khoác quần áo xong mò qua, ai cũng cầm vũ khí trong tay.
Chủ yếu là tiếng động heo rừng tông vào Thịnh Quân vừa nãy thật sự quá lớn, ngang ngửa tiếng vang ngày trước Thịnh Quân rơi xuống, làm mọi người giật mình tỉnh giấc.
Vì không rõ tình hình nên họ còn chẳng dám thắp đuốc.
Sau khi ra ngoài thì nương nhờ ánh trăng mò qua, thấy hình như có một bóng đen lớn nằm ngang trước mặt Phương Tiên Nhi.
Các thôn dân lập tức hoảng hốt, cũng không chần chừ nữa, cầm đồ gia dụng khí thế phừng phừng bao vây.
Chờ đến trước mặt rồi mới phát hiện thứ này chẳng động đậy gì, Tảo Nhi mới vừa căng thẳng vừa lo sợ hỏi một câu: “Phương Tiên Nhi?”
Thịnh Quân đáp lại nàng ấy một tiếng, sau đó kể sơ qua chuyện heo rừng tông trúng.
Các thôn dân vừa nghe vậy, ai cũng thấy con heo rừng này quả là không biết phải trái, sao lại không thông suốt muốn tông vào một bậc đại phật vậy?
Giờ thì hay rồi, nằm trên đất chẳng nhúc nhích nổi kìa!
Sau đó thì nghĩ lại mà sợ.
Nếu không có Phương Tiên Nhi ở đây canh chừng bảo vệ mọi người, rất có thể con heo rừng sẽ tập kích con người rồi!
Nhiều nam nữ già trẻ như vậy, mọi người đều đang ngủ say, ai có thể chặn nó lại đây?
Lưu Nhị Sơn lập tức quay đầu lại hỏi Đại Ngưu: “Này là do bẫy rập xảy ra vấn đề à? Không thể chặn heo rừng lại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-199.html.]
Đại Ngưu sắp khóc tới nơi, không ngừng xin lỗi, tạ tội với mọi người: “Tại ta không tốt, không cân nhắc chu toàn, làm bẫy rập không tốt, con heo rừng to vậy hơi khó tính toán, không để nó lọt vào bẫy được, trái lại còn chạy ra ngoài...”
Trên người con heo này còn có vết thương, vừa nhìn đã biết là sập bẫy mới chạy qua đây rồi.
Quả thật là nghĩ lại mà thấy rùng mình.
Chỉ là chuyện này cũng đâu thể trách Đại Ngưu được.
Suy cho cùng thì vẫn là hắn ta nghĩ ra chuyện bố trí bẫy ở xung quanh, dù sao lần này cũng có được một bài học rồi.
Lưu Nhị Sơn nhanh chóng an ủi, nói: “Đại Ngưu, ngươi không cần tự trách, việc này chắc chắn không phải lỗi của ngươi.”
“Hôm nay Phương Tiên Nhi thay chúng ta cản lợn rừng, bảo đảm an toàn cho chúng ta, vừa đúng lúc giúp chúng ta thăm dò tình hình các bẫy ở đây. Chỗ nào có sai sót thì có thể sửa chữa kịp thời, sau này sẽ không xuất hiện sự cố lớn thế nữa.”
Đại Ngưu rầu rĩ ừm một tiếng nhưng cảm xúc vẫn rất tệ.
Tảo Nhi thấy vậy nhanh chóng dịch ra chỗ khác rồi nói: “Ui cha, chúng ta phải nhanh nhanh xử lý con lợn rừng này, nếu không lát nó tỉnh lại thì lại có chuyện đó!”
Lúc này Đại Ngưu mới hoàn hồn, nhanh chóng đi xử lý lợn rừng.
Lợn rừng đang hôn mê không có sức chiến đấu, nhanh chóng biến thành đống thịt heo lớn.
Nhìn từng tảng thịt heo lớn được xếp chỉnh tề, mọi người đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nhờ phúc của Phương Tiên Nhi mà bọn họ có thịt heo ăn đúng không?
Trước kia trong thôn đã từng bắt được thịt rừng, mọi người cũng đã nếm qua hương vị của nó.
Thịt lợn rừng có mùi khai đặc trưng, cũng may bọn họ đào được một ít cây cỏ có thể dùng làm hương liệu như rễ khương, Phương Tiên Nhi gọi nó là gừng, nàng nói có thể dùng nó để khử mùi hôi tanh.
Đáng tiếc Phương Tiên Nhi không thích thịt, bọn họ chỉ có thể mặt dày mày dạn ăn hết chỗ thịt lợn rừng này để trả mối thù nó đã va chạm với Phương Tiên Nhi và khiến mọi người kinh hãi.
Thôn dân nhanh chóng khiêng lợn về, lúc này cũng đã tối rồi, đợi khi nào trời sáng bọn họ lại cẩn thận làm sạch thịt heo.
Thịnh Quân không quên giúp sóc con giành chút công lao, nói với Tảo Nhi rằng nó đã chạy tới đây thông báo cho nàng.
Tảo Nhi nghe thế nói: “Xem ra ngay cả động vật nhỏ trên núi cũng nhận được trí tuệ của Phương Tiên Nhi, trở nên càng ngày càng thông minh!”
Nàng ấy nhanh chóng bảo Hạnh Nhi mang chút đồ ăn tối, theo thường lệ để ở một chỗ xa xa trên đất trống, xem như là thù lao của sóc con, hy vọng nó sẽ tới lấy.