Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:06:55
Lượt xem: 13
Trong lòng nghĩ vậy, tốc độ ăn sáng của mọi người cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hôm nay ăn bánh mì tiện lợi nhất, uống một chén sữa đậu nành rồi lại xếp hàng, tập thể dục với một bài khí công tám động tác.
Tập xong, nhóm Tảo Nhi ra ngoài, đi bàn chuyện hợp tác dầu phong.
Người ở lại thì hồ hởi bật bông cả ngày.
Người không bật bông thì cũng phụ việc xung quanh, tỉ như giúp sàn bông hoặc là tháo chăn các thứ, nói chung là ai cũng có chuyện để làm.
Đã có kinh nghiệm ngày hôm qua nên giờ động tác tay của nhóm mẹ Xuyên Tử thành thạo hơn nhiều. Mọi người lấy thêm một cái bàn gỗ to bên cạnh, tổng cộng có hai cái bàn để dùng.
Một cái dùng để bật bông trước, bật xong thì có người qua nén bông, người bật bông lại qua cái bàn còn lại bật bông tiếp.
Người đông sức mạnh, phối hợp làm việc, cả buổi sáng làm được hai cái chăn, kỹ thuật tiến bộ rất nhanh. Nếu tiếp tục cố gắng như vậy, có lẽ buổi chiều có thể làm được hai cái nữa. Cứ theo tốc độ này thì không mất quá lâu mọi người đều có thể đắp chăn mới rồi.
Đây cũng là nguyên nhân mỗi chiếc chăn có số lượng bông ít, nếu không thì một tấm chăn lớn nặng tám cân, chỉ mỗi bước bật bông thôi, bật hai cái đã tốn hết một buổi sáng, không kịp nén và giăng dây.
Bên này, người trong núi đang phấn đấu vì chăn bông.
Bên kia, nhóm Tảo Nhi đã quen đường quen nẻo đến được thôn trang Vi gia ở.
Vì hôm nay phải làm dụng cụ chiết xuất tinh dầu bằng gỗ, cần có nhiều nhân lực phụ giúp nên nhóm Lưu Nhị Sơn cũng vào thôn, một đám người chen chúc nhau.
Vừa bước vào thôn, nhóm thôn dân đó vừa trông thấy họ, ai cũng lộ ra biểu cảm kích động, quay người co chân bỏ chạy, chắc là đi gọi người.
Thấy phản ứng của họ như vậy, Tảo Nhi suy đoán, a gia Vi gia đã thông báo chuyện chiết xuất tinh dầu phong cho người trong thôn rồi.
Họ nhanh chóng đến Vi gia, được Vi đại bá nhiệt tình mời vào nhà ngồi.
Uống miếng nước, ở chưa bao lâu thì những hộ nhà còn lại trong thôn đã lũ lượt kéo đến đông đủ, đứng bu quanh một đống ngay cổng nhà, nhìn chăm chú vào họ đôi mắt thiết tha.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không chỉ mỗi ánh mắt mà thái độ cũng cực kỳ thân thiện, có tận mấy người đứng từ xa la lên, quan tâm hỏi han họ đã ăn gì chưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-189.html.]
Có một bà thím còn chưa nói câu nào đã cầm mấy miếng bánh nướng đưa sang, nói do thím ấy tự nướng, ngoài giòn trong mềm, ăn một miếng là ngon c.h.ế.t người!
Tiếc là nhóm Tảo Nhi đã ăn rồi nên giờ cũng ăn không vào, chỉ đành đẩy mấy lòng tốt này đi, lau mồ hôi, vội vàng vào chủ đề chính.
Nghe rằng sắp nói tới chuyện chính, người Vi gia vội vã ngồi ra đằng trước.
Lần này không gặp Vi Bình An, mọi người cũng không hỏi nhiều, nhưng Vi Lão Căn vẫn chủ động trao đổi với họ, nói có thể mấy ngày nay cha của Vi Bình An sẽ về nhà.
Vì không thể xác định cụ thể là ngày nào nên Vi Bình An cũng ở nhà chờ.
Y không có mặt cũng không ảnh hưởng gì, lần này nhóm Tảo Nhi đến chủ yếu vẫn là để dạy làm cho xong công cụ chiết xuất tinh dầu.
Nhưng Vi Bình An đã nhờ người mang văn thư lúc trước y nói muốn làm giúp sang, Vi Lão Căn lấy ra đưa cho họ xem qua, sợ họ không hiểu còn cố tình giải thích nội dung trên đó một lần.
Đại khái là những gì họ bàn vào lần trước, giả sử sau này có thu lợi nhuận từ dầu phong thì chia đôi cho mỗi bên.
Tảo Nhi cầm lấy xem, thứ viết trên đó giống hệt những gì Vi a gia nói.
Giờ nàng ấy đã có thể nhận biết rất nhiều chữ, đọc một bản văn thư không có trở ngại gì.
Chỉ tại nếu bọn họ nói mình đều có thể đọc chữ thì không khỏi quá đỗi lạ kỳ, cuối cùng vẫn chọn không vạch trần chuyện này, chỉ gật đầu in dấu vân tay lên văn thư.
Sự tin tưởng họ thể hiện ra làm người Vi gia xúc động hơn cả, nói thẳng rằng họ sẽ không bao giờ để bọn họ chịu thiệt.
Ký xong văn thư, Vi Lão Căn xoa tay, cười nói: “Tảo nha đầu, ta đã nói chuyện chiết xuất tinh dầu với thôn rồi, mọi người nghe xong thì rất cảm kích, cũng rất phấn khởi, đã tìm hết gỗ cháu nói rồi. Cháu xem, chừng nào chúng ta bắt đầu làm dụng cụ được đây?”
Tảo Nhi nói: “Mọi người đã ăn sáng hết chưa? Nếu chuẩn bị xong hết rồi thì chúng ta có thế bắt đầu ngay bây giờ luôn!”
Đại Ngưu thấy thế, thuận theo đề bạt với người Vi gia rằng Tảo Nhi là một thợ mộc có tay nghề đỉnh cao.
Ý là lát nữa đều sẽ do Tảo Nhi dẫn dắt, mọi người đừng vì mặt nàng ấy non choẹt mà nghi ngờ lời nàng ấy nói.
Các thôn dân nghe vậy thì rất kinh ngạc.
Không ngờ cô gái trẻ như Tảo Nhi đây lại là một thợ mộc có tay nghề giỏi.