Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:06:36
Lượt xem: 7
Nhóm người đi theo đường cũ vượt qua ngọn núi thấp, đi đến bên ngoài thôn Nguyên Bảo.
Chuyện mua bán nấm hẳn là đã có kết quả, nếu có thể thành công, hai bên cũng cần một buổi nói chuyện rõ ràng. Để đảm bảo an toàn, ba người Tảo Nhi, Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn cùng vào thôn, những trưởng lão đều đang ở đây, điều này cũng cho thấy họ có vẻ khá coi trọng việc này.
Ba người nhanh chóng đi vào thôn trang, lúc này lại gần giờ ăn trưa, cho nên ven đường có không ít người ngồi xổm ăn cơm, chỉ là không nhiều người bằng lần trước.
Hai ngày trước các nàng vừa tới, khi các thôn dân ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy bộ dạng của các nàng thì đã nhanh chóng nhận ra, trước lạ sau quen, thậm chí bà lão mà Tảo Nhi quen từ lần trước còn lên tiếng chào hỏi: "Nha đầu, các ngươi lại đi tìm cháu trai nhà lão Căn sao?"
Tảo Nhi cười híp mắt nói: "Đúng vậy, bà ơi, hôm nay bọn họ đều ở nhà chứ?”
"Ở nhà đấy, cứ đi thẳng qua là được, các ngươi cũng biết chỗ rồi, lần này chúng ta không đưa qua nữa!"
“Được rồi, bà không cần quan tâm bọn ta nữa, mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội mất!”
Hàn huyên vài câu rồi ba người nhanh chóng tạm biệt bà lão, đi tới trước cửa nhà Vi gia.
Cửa đại viện vẫn không đóng, lần này người Vi gia đã cơm nước xong, trong viện không có người, chỉ có đại bá nương của Vi Bình An đang làm việc vặt, quét dọn sân.
Vừa nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa, Vi gia đại bá nương ngẩng đầu, lập tức buông chổi xuống, xoa xoa tay vào quần áo, lộ ra khuôn mặt tươi cười đi tới chào hỏi: "Mau vào đi, các ngươi cứ ngồi trước, ta đi rót cho các ngươi chén nước, sau đó kêu bọn Bình An ra!"
Nói xong, bà ấy nhanh nhẹn lấy mấy cái chén lại, rót đầy ba chén nước, rồi lập tức muốn ngẩng đầu gọi người.
Chỉ là, còn chưa kịp lên tiếng thì Vi Bình An đã từ bên trong đi ra.
Y liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhóm Tảo Nhi, lập tức mừng rỡ đi tới đón, vừa đi còn vừa móc món đồ ở trong n.g.ự.c ra, chờ đến khi đi tới trước mặt thì lấy ra một túi tiền nhỏ đã mở miệng, nói:
"Rốt cuộc các ngươi cũng tới rồi, số nấm và thảo dược lần trước ta đã giúp các ngươi đổi thành tiền... Đúng rồi, a gia đang ở bên trong chăm sóc a nãi, không thể ra nghênh đón các ngươi, cho ta thay ông ấy nói lời xin lỗi, chờ khi nào bận rộn xong ông ấy sẽ ra ngay."
“Không sao, sức khỏe của a nãi ngươi là quan trọng nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-181.html.]
Tảo Nhi khoát tay, hỏi thăm vài câu tình trạng khôi phục ở chân của bà lão, Vi Bình An vội nói đã tốt hơn nhiều.
Lúc này mọi người mới yên tâm.
Quan tâm bệnh nhân xong, mấy người mới xem túi tiền trong tay y.
Bên trong toàn là tiền xu.
Vi Bình An giải thích rằng bởi vì Tảo Nhi đã cho Vi gia nửa chỗ nấm, nên số lượng bán đi cũng không nhiều, cộng thêm măng, số tiền bán được chỉ hơn một trăm đồng.
Y còn cẩn thận nói rõ giá cả của mỗi loại, Tảo Nhi các nàng nghe trong lời nói của y cũng không giấu diếm gì, đều là giá cả tương đối hợp lý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ngưu sảng khoái nhận tiền: "Thật sự làm phiền ngươi rồi, Bình An lão đệ.”
Vi Bình An liên tục xua tay: "Không phiền, không phiền!”
Nói xong, y lại nghĩ tới điều gì đó, vỗ đầu một cái rồi nhanh chóng xoay người chạy vào phòng, một lát sau thì mang theo hai cái bao lớn đi ra cùng với đại bá của y.
"Thiếu chút nữa quên mất cái này, đồ mà lúc trước các ngươi hỏi, lần này ta cũng mang về rồi đây!" Y nói.
Ba người Tảo Nhi tò mò bước lên phía trước, nhìn vào trong miệng bao mà y mở ra, ai cũng giật nảy người.
Chỉ thấy bên trong bao chứa đầy những thứ màu vàng trắng giống như đám mây, đúng là đầy ắp cát bối!
Nhiều như vậy, cát bối dày như thế này, cũng không biết là phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể đổi được, ba trái dưa và hai trái táo tàu trong tay các nàng chắc chắn còn thua xa!
Đại Ngưu cũng không biết làm thế nào mới tốt, không nhịn được nhìn về phía Tảo Nhi vài lần.
Nhìn thấy khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ do dự, Vi Bình An vội nói: "Đại Ngưu ca, các ngươi không cần lo lắng vì chuyện tiền, mẹ ta đã nói rồi, toàn bộ số cát bối này đưa cho các ngươi hết, coi như là báo đáp ân cứu mạng của ta!"
Ngày đó y lỡ miệng nói trước mặt a gia, không thể không khai báo chuyện mình bị hôn mê nằm trong núi, bị đánh một trận tơi tả.