Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-11-08 06:16:21
Lượt xem: 9
Theo như tài liệu, hiệu quả của thứ này quả thực kỳ diệu, bây giờ nàng mới biết cây phong Nguyên Bảo cũng là một loại cây lấy dầu.
Còn loại chất nàng vừa nhắc đến tên là axit nervonic, có thể thúc đẩy phục hồi và tái tạo thần kinh, bổ sung dinh dưỡng cho não.
Dù ở thời cổ đại hay hiện đại, bệnh về não là chuyện vô cùng nan giải.
Dù sao ăn nhiều dầu phong một chút, chăm sóc bộ não của mình cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa ở thời đại này, nàng có thể phát hiện ra công dụng của cây phong Nguyên Bảo cũng là một chuyện rất có ý nghĩa đấy.
Không biết có thể mở khóa thêm một thành tựu nào không?
Loại cây phong này là giống đặc biệt chỉ có trong nước, có lịch sử lâu đời, chỉ là vẫn luôn bị coi là một loại cây cảnh, mãi đến thập niên 70, mới có một vị giáo sư nông học phát hiện ra công dụng chiết xuất tinh dầu của nó.
Do hạn chế của thời đại, muốn chiết xuất tinh dầu ở triều đại này, người xưa vẫn chỉ có thể dùng phương pháp ép nóng truyền thống, khẩu vị thì không ảnh hưởng gì nhưng chắc chắn không dinh dưỡng bằng dầu phong chiết xuất và tinh luyện bằng công nghệ hiện đại.
Tuy nhiên, cho dù giảm bớt một số mức độ dinh dưỡng, ở thời đại này nó vẫn được coi là đồ rất bổ.
Nói lâu như vậy, Thịnh Quân cũng đã kể hết những gì mình biết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng nghe ý của đám người Tảo Nhi thì hình như những cây này mọc ở thôn khác?
Thịnh Quân không khỏi hơi tò mò, sau khi biết được giá trị của dầu phong, họ sẽ làm thế nào.
Không để nàng chờ lâu, người xưa nhanh chóng đưa ra đáp án.
Chỉ thấy Tảo Nhi chống cằm suy nghĩ một lúc, mắt càng lúc càng sáng, không nhịn được kêu lên: "Ta có cách rồi!"
"Cách gì vậy?" Đại Ngưu sốt ruột hỏi.
Từ khi nghe Phương Tiên Nhi nói về công dụng của cây phong Nguyên Bảo, bọn họ thật sự vừa mơ hồ vừa sốt ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-166.html.]
Trong lòng mọi người có trực giác, đây là chuyện có lợi cho bọn họ lẫn những người dân thôn đó nhưng trước đây chưa từng tiếp xúc với kiểu hợp tác như vậy, càng không có kinh nghiệm tổ chức, mãi vẫn chưa nghĩ được một biện pháp nào có thể nói ra được.
Trong đầu họ hình như có chút suy nghĩ nhưng toàn bộ đều hỗn loạn, nhất thời không thể sắp xếp đâu vào đâu.
Lúc này bọn họ rất cần một người chủ chốt đưa ra quyết định.
Tảo Nhi bèn nói: "Trước đây không phải chúng ta cũng đã thảo luận rồi sao? Tống phu tử nói, cha của Vi Bình An có thể là một đối tượng dự phòng để giao dịch đào vàng đóng hộp."
"Đúng vậy." Thiết Trụ nghe xong, vẫn không hiểu gì cả: "Nhưng mà Tảo Nhi tỷ, chẳng phải chúng ta đang nói về cây phong Nguyên Bảo sao, sao lại nhắc đến cha của y?"
Tảo Nhi mỉm cười: "Mối liên hệ hiện tại của chúng ta với Vi Bình An là ân cứu mạng. Theo giao tình hiện tại, kết quả tốt nhất là đổi được tiền từ y."
"Nhưng chúng ta cũng nghe y nói đến gốc gác của y ở trong thôn đó rồi, cha của y có bản lĩnh, cũng không quên lôi kéo người trong thôn, tất nhiên là quan hệ với thôn không tệ."
"Nếu như vậy, nếu chúng ta mang kỹ thuật chiết xuất tinh dầu đi nói chuyện hợp tác với những người trong thôn đó, nói cho bọn họ biết cây phong đó là bảo bối, có thể chiết xuất ra tinh dầu thì không phải mọi người đều có thể có thêm một khoản thu nhập sao?"
"Có khoản thu nhập này, chúng ta không chỉ có thể chia được lợi nhuận, mà qua một thời gian nữa, khi cha của thương nhân đó trở về, nhìn thấy chúng ta thì không phải hai bên có quan hệ chặt chẽ hơn sao? Như vậy, nếu sau này qua lại nhiều hơn, dù là nhờ cha của y mua đồ hay là giao dịch đào vàng đóng hộp thì đều thuận lý thành chương (1) phải không?"
(1) Thuận lý thành chương: suôn sẻ.
Đại Ngưu nghe xong, không nhịn được hít một hơi: "Ôi mẹ tôi ơi! Tảo Nhi tỷ, đúng là kẻ sĩ (2) ba ngày không gặp, tỷ đã không còn là Tảo Nhi mà ta quen biết nữa rồi, cảm giác như đã ăn não của rất nhiều tú tài, mới có thể nói ra những lời chu toàn như vậy!"
(2) Kẻ sĩ: tầng lớp trí thức.
Tống Hàm Thanh ở bên cạnh nghe xong, đầu óc đột nhiên lạnh toát: ...
"Ha ha ha!" Tảo Nhi chống nạnh xua tay cười lớn: "Con trai cứ nói đùa, lâu như vậy rồi, dù sao ta cũng phải có chút tiến bộ chứ."
Đại Ngưu bực mình: "Khen hai câu là lên tận trời rồi, lại bắt đầu lợi dụng người khác!"
Tảo Nhi vô tội: "Chẳng phải ngươi gọi mẹ trước sao..."
Thu Nương lập tức phụ họa: "Ta làm chứng!"