Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:09:40
Lượt xem: 21
Cất bột phấn vào trong bình, nương Xuyên Tử lại tháo tấm vải xám xuống rửa sạch sẽ, dự định sau khi hong khô sẽ cất đi, sau này mọi người ai muốn vá quần áo thì lấy ra dùng.
Tảo Nhi cẩn thận lật xem bột phấn đen kia một lần, cảm thấy màu sắc nó so với bùn đất thì đậm hơn một chút.
Phương Tiên Nhi có thể dùng pháp lực, khiến thứ giống như bùn đất này nóng lên, biến thành Noãn Bảo Bảo kỳ lạ.
Lại rất gần gũi với cỏ cây, đặt tên cho tất cả hoa cỏ.
Xem ra so với yêu quái thú thì chân thân của nó càng có thể là yêu quái cỏ cây?
Cất bột phấn đi, Tảo Nhi đi ăn cơm tối.
Chờ mọi người ăn xong, liền mang theo nấm và lá cỏ cùng đi tìm Phương Tiên Nhi.
Nghe Phương Tiên Nhi kể chuyện xưa, giảng giải tri thức, đã trở thành tiết mục hay nhất sau bữa ăn.
Thường ngày Thu Nương tự mình cầm cỏ cây tới hỏi rất nhiều thứ, hiện tại tất cả mọi người rất nguyện ý cùng tới nghe vài câu, coi như là mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thu Nương lấy nấm ra, lần lượt nhét vào hộc bỏ tiền.
Mỗi lần nhét một cái, chờ Phương Tiên Nhi trả lời, mới nhét một cái, tránh cho không nhớ được.
Thịnh Quân quét hình từng thứ ném vào một lượt, phát hiện mọi người đều may mắn, lần này hái được nấm có thể ăn cũng không ít.
Có nấm bụng heo, nấm trân châu, dù vàng, nấm đùi gà... tất cả đều là những thứ ngon lành có thể ăn được.
Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là có thể ăn, trong đó còn kèm theo rủi ro.
Thịnh Quân phát hiện, trong đó có một loại nấm kịch độc - Bạch Độc Tán.
Thứ này còn được gọi là nấm Nga Cao chí mạng.
Là một loại nấm toàn thân trắng noãn, thoạt nhìn rất vô hại. Chỉ khi nào ăn vào, sẽ tạo thành tổn hại đối với gan, tỷ lệ tử vong cực cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-143.html.]
Nghe được lời này, mọi người đều nghĩ mà sợ, vội vàng lấy ra toàn bộ Bạch Độc Tán, để Phương Tiên Nhi thần thông quảng đại lấy đi.
"Hóa ra trong thôn có người già từng nói, nấm bình thường màu sắc sặc sỡ đều không ăn được, nhưng nấm có vẻ ngoài đơn giản, rất nhiều loại đều có thể ăn, lời này quả nhiên không thể tin hoàn toàn."
Tảo Nhi thở dài nói: "Nói đến Bạch Độc Tán này, màu sắc không khác gì nhiều nấm ăn được, nhưng độc tính lại lớn như vậy!"
Hạnh Nhi nghe xong, tranh thủ thời gian nói ra tâm đắc học tập lớn nhất của mình: "Chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng không thể dựa vào vẻ bề ngoài mà suy đoán nấm ăn được hay không, vạn vật trên đời này đều không thể trông mặt mà bắt hình dong!"
Ai, trong núi khắp nơi đều là cạm bẫy. Nếu không phải có Phương Tiên Nhi, các nàng muốn sinh tồn trong núi rừng này nhất định là mỗi bước đều khó khăn.
Rất nhiều thứ không biết, hoặc là chịu đói, hoặc là có tỷ lệ ăn nhầm đồ, mỗi thứ đều là nguy hiểm.
Xem xong nấm, Thu Nương lại đưa nhánh cỏ mình thu thập được cho Phương Tiên Nhi xem.
Thịnh Quân quét hình xong, kinh ngạc nói: "Cành cỏ này các ngươi chỉ hái một cây? Chỉ hái lá cây, không đào xuống nữa xem sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe nàng nói như vậy, tinh thần của mọi người trong thôn chấn động, trên mặt đều lộ ra biểu tình chờ mong.
Có thể khiến Phương Tiên Nhi để bụng hỏi nhiều thêm hai câu như vậy, nói không chừng là bảo bối tốt!
Thu Nương vội vàng nói: "Vâng, lần này chỉ hái lá cây, chúng ta cũng không biết đây là vật gì, bộ phận nào hữu dụng, liền không đào xuống nữa!"
Đối với các nàng mà nói, đa số thời điểm, cỏ cây chỉ có bộ phận sinh trưởng trên mặt đất mới có tác dụng. Không phải ăn cỏ lá thì là ăn trái cây, rất ít khi cần đào xuống đất.
Trừ phi là rau dại, hoặc là dược thảo phải dùng rễ cây làm thuốc, mới có thể nhổ tận gốc.
Thịnh Quân "Ừm" một tiếng, nói: "Đối với đa số thực vật mà nói, quả thật là trên mặt đất hữu dụng hơn so với dưới mặt đất, nhưng thứ các ngươi hái được lại tương đối đặc thù, nó tên là củ mài."
"Đào dưới đất một chút, hẳn là có thể đào ra một cái rễ cây thật dài, rễ cây kia giàu tinh bột, tương đối no bụng, có thể thay thế một phần lương thực chính, cơ bản có thể tính là nửa lương thực."
"Nhưng mà, dù sao cũng không tính lương thực chủ chốt, thỉnh thoảng ăn được, vẫn là không nên ăn quá nhiều. Ừm, còn có người tỳ vị hư lạnh, tốt nhất cũng đừng ăn."
Người trong thôn nghe thấy thế thì hoảng hồn.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, lại tìm được một thứ như vậy.
Tinh bột là cái gì, bọn họ nghe không hiểu, nhưng câu kia, có thể thay thế bộ phận món chính, tính là nửa lương thực, bọn họ nghe được rõ ràng!