Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:09:13
Lượt xem: 14
Thịnh Quân nhanh chóng nói kết quả cho Thu Nương: "Trái cây này tên là Thứ Thiên Gia, vị đắng, hơi độc, cũng không dễ ăn."
Sau đó lại tra chút tư liệu tương quan, mang tin tức chi tiết của Thứ Thiên Gia này đều nói với nàng ấy:
"Tuy không thể ăn, nhưng nó cũng là một loại dược liệu không tệ, các ngươi giữ lại không có hại. Ví dụ như trái của nó, ít nhiều có thể dùng giảm đau giải nhiệt, giảm đau đầu và đau răng cũng không tệ. Nếu thoa ngoài da, còn có thể trị bệnh ngoài da."
"Đúng rồi, không chỉ có trái, toàn bộ thân cây đều rất hữu dụng. Nếu như các ngươi vừa vặn hái lá cây trở về, lấy nước lá còn có thể dùng để chống nôn..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Năng lượng mà thứ này mang đến không nhiều, khoảng chừng 0,2 điểm, vẫn nên để cho đám người Thu Nương giữ lại dùng như thuốc thì hơn.
Thịnh Quân nói hết, Thu Nương mở to hai mắt cẩn thận lắng nghe, cảm giác mỗi câu nói đều rất mới mẻ.
Nàng ấy không nghĩ tới mình mới bái Triệu lang trung làm thầy, phần thường thức y dược đầu tiên học được lại là Phương Tiên Nhi dạy.
Thu Nương lập tức quỳ xuống, lại thành kính dập đầu mấy cái.
Ngày sau nếu thường xuyên đến cầu Phương Tiên Nhi phân biệt cỏ cây, tăng thêm rất nhiều kiến thức, vậy nàng ấy và Phương Tiên Nhi trên thực chất là sư đồ, tựa hồ cũng không có gì khác biệt.
Chỉ là, nàng ấy dám mặt dày bái Triệu lang trung làm sư phụ.
Lại không dám mơ mộng hão huyền có thể trở thành đồ đệ của Phương Tiên Nhi.
Có thể nghe được nó vô tư truyền thụ những kiến thức này, cũng đã là chuyện may mắn cực lớn.
Lúc này không biết biểu đạt cảm kích như thế nào, chỉ có thể dập đầu tỏ tâm ý nhiều hơn. Ngày sau hái nhiều chút trái cây hơn để nó khôi phục pháp lực.
Tống Hàm Thanh ở bên cạnh thấy Thu Nương quỳ, do dự một lát cũng hành lễ theo, sau đó nửa quỳ xuống.
Mặc dù không phải hắn đến hỏi thăm, nhưng những lời Phương Tiên Nhi nói kia, với hắn cũng rất có thu hoạch.
Không có đạo lý đứng ở một bên.
Hai người đồng loạt quỳ xuống đất, cũng không dám lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-127.html.]
Lại không biết Thịnh Quân bên này đã tắt tư liệu thực vật, bắt đầu cân nhắc vấn đề mới.
Vừa rồi nếu nói đến Thứ Thiên Gia có thể giảm bớt đau răng, nàng liền phát triển suy nghĩ theo điểm ấy, bỗng nhiên nghĩ đến, mặc kệ ở cổ đại hay hiện đại, vấn đề sức khỏe răng miệng đều rất đáng chú ý.
Nhất là ở triều đại như vậy, kỹ thuật trị liệu răng miệng tương đối lạc hậu, chuyện bảo vệ bộ răng nguyên sinh có thể nói là tương đối quan trọng.
Không thấy trong lịch sử có bao nhiêu danh nhân đều đau đầu vì đau răng, trằn trọc, ban đêm cũng ngủ không yên, sau đó chịu đựng sâu răng, giận dữ làm một xấp thi từ văn chương trút giận sao?
Nếu ai bị sâu răng, nhiều nhất chính là đục phần sâu đi để giảm đau nhức, cho dù có bác sĩ biết trám răng, cũng rất hiếm có, mà tính an toàn căn bản không thể bảo đảm.
Đương nhiên, răng sâu đến trình độ nhất định cũng có thể nhổ, nhưng nhổ răng cũng không phải là phương pháp trị bệnh răng miệng tối ưu nhất, sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức.
Ví dụ như lây nhiễm chính là một vấn đề lớn.
Giống như trước đây, mấy người Tảo Nhi không ăn được thứ gì tốt thì thôi.
Trước mắt đã có mì ăn liền và cháo ăn liền, còn có hoa quả đóng hộp, vấn đề răng miệng phải chú ý nhiều hơn!
Nghĩ tới đây, nàng lại tra chút tư liệu, dặn dò Thu Nương: "Các ngươi mỗi ngày sau khi ăn xong, nhớ dùng nước sạch súc miệng."
Chỉ súc miệng còn chưa đủ, Thịnh Quân lại nói đơn giản cách làm bàn chải đánh răng.
Cơ bản nhất chính là cành Dương Liễu, nếu điều kiện tốt chút, có thể dùng xương đục lỗ, khâu lông động vật cứng rắn vào trong lỗ đã đục.
Về phần kem đánh răng, muối đối với các cổ nhân mà nói, trước mắt vẫn là vật phẩm khan hiếm, đoán chừng tạm thời không dùng được.
Nhưng trước tiên có thể dùng bột than tre, bạc hà, cây kim ngân các thứ trộn lại như một phiên bản kem đánh răng đơn giản.
"Như vậy có thể phòng ngừa một số bệnh về răng." Thịnh Quân nói như thế.
Nghe thấy hai chữ bệnh răng, ánh mắt Thu Nương d.a.o động một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thân thể nhịn không được run rẩy.
Lúc trước khi nàng ấy ở Trương phủ, đầu bếp trong phủ kia bị bệnh về răng, mỗi ngày đều ôm mặt kêu to ai da, còn thường xuyên hít hà.
Chỉ nghe động tĩnh kia, lại nhìn biểu tình đau đến vặn vẹo của hắn, đều dọa người vô cùng.