Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:04:05
Lượt xem: 18
Khi uống gần hết nước đường trong bát thì miếng thịt đào vàng ươm cũng trượt đến mép bát.
Há miệng dọc theo mép bát, cắn một miếng lớn.
Cái loại cảm giác tươi mềm mọng nước, ngọt ngào sảng khoái này, trong nháy mắt đã tràn ngập đầu lưỡi của mỗi người.
A, miếng thịt đào trơn mềm đầy đặn như vậy, không cần nói cũng biết làm say lòng người đến cỡ nào.
Không biết loại quả thần tiên tên đào vàng này Phương Tiên Nhi lấy từ đâu.
Kích thước lớn, vị ngọt, vị mềm mại, còn có thể đóng thành hộp bảo quản đến mùa đông.
Quả thực là loại trái cây để báo ân đây mà!
Sau khi ăn hết miếng đào vàng ươm trong bát, mọi người đều liên tục phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Nghỉ ngơi thêm một lúc, mấy người Tảo Nhi liền phấn chấn đeo gùi lên, định ra ngoài.
Hôm nay tốt nhất là nên đi sớm về sớm.
Còn những người ở lại như mấy người Hà Hoa thì nhiệm vụ cũng rất gian khổ.
Khâu vá, giặt quần áo, chuẩn bị đồ ăn, sau khi làm xong còn phải giúp đục đá.
Trước khi đi, Tảo Nhi đã sắp xếp một số công việc có hàm lượng kỹ thuật không cao, chẳng hạn như đục một tảng đá lớn ra thành hình dáng đại khái.
Nếu bọn họ có thể giúp đỡ thì lát nữa việc mài đá cũng có thể hoàn thành được nhanh hơn.
Mấy hài tử thì đi thu dọn thìa và bát.
Sau đó là Tống Hàm Thanh.
Tuy rằng Tảo Nhi đã nói với hắn, bảo hắn ngoại trừ việc dạy học ra thì tạm thời không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, nhưng giờ phút này chỉ có một mình hắn không có việc gì làm, quả thực cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn từ bề ngoài thì hắn cũng không phải là người có thể làm việc, mấy người Hà Hoa thẩm chắc chắn sẽ không để cho hắn động thủ.
Vì thế Tống Hàm Thanh rất tự lượng sức mình, tiến đến chỗ đám hài tử, đề nghị cho hắn được giúp đỡ.
Hạnh Nhi cũng không cự tuyệt, chọn một công việc nhẹ nhàng nhất cho hắn.
Sau đó nhìn thân thể gầy còm của hắn, lo lắng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-119.html.]
“Tống phu tử, ngươi làm xong việc này thì nghỉ ngơi đi, tuyệt đối đừng để mình mệt mỏi, đợi lát nữa chúng ta còn phải tìm ngươi để học chữ đấy!”
Tống Hàm Thanh:...
Chỉ là rửa bát thôi mà, như thế nào cũng không đến mức làm hắn mệt c.h.ế.t được chứ?
Sau khi làm xong mấy việc lặt vặt, đám Hạnh Nhi liền tự giác chỉnh lý đội ngũ, đến học chữ với Tống Hàm Thanh.
Tống Hàm Thanh nói: “Nếu muốn biết chữ thì không chỉ đọc và nghe mà còn phải viết nữa. Phải dùng mấy cành cây làm bút, lại tìm một mảnh đất trống làm giấy.”
Hạnh Nhi nghĩ: “Chỉ có chỗ ở ngay trước mặt Phương Tiên Nhi là thích hợp nhất, nơi đó là một mảnh đất trống rất rộng, nhưng vẫn phải đi hỏi ý của Phương Tiên Nhi trước xem chúng ta làm ồn ở trước mặt ngài ấy thì có quấy rầy ngài ấy hay không.”
Chỉ hỏi một câu, một mình nàng là đủ rồi, thậm chí không cần tú tài công hỗ trợ truyền lời.
Hạnh Nhi chạy nhanh đến trước mặt Thịnh Quân, cùng nàng trao đổi tin tức.
Thịnh Quân nghe vậy, đương nhiên không có ý kiến gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có mấy hài tử đến đây cũng tốt, như vậy đến lúc nàng muốn xem náo nhiệt thì cũng có thể xem tình hình học tập của mấy hài tử thế nào.
Chỉ cần không phải mình học thì loại chuyện nhìn người khác học tập thế này cũng rất thú vị.
Nếu không muốn xem thì mấy hài tử học ở đó cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nàng xem video hoặc xem phim.
Sau khi được nàng đồng ý, Hạnh Nhi quay về gọi mọi người tới, còn mang theo không ít cành cây.
Tống Hàm Thanh chính thức bắt đầu công việc dạy học.
Vẫn là bắt đầu từ Tam Tự Kinh, viết hai câu tối hôm qua hắn nói trên mặt đất, đồng thời dạy cách viết từng chữ một.
Đám hài tử đều nghe rất nghiêm túc, không ai dám phân tâm.
Suy cho cùng thì chuyện học chữ này không chỉ có liên quan đến việc có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói mà buổi tối còn phải dạy lại cho huynh, tỷ cùng các trưởng bối nữa!
Chỉ là việc học tập thật sự khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
Mặc dù không phải là một công việc thể lực vất vả nhưng quá trình này cũng tuyệt đối không hề dễ dàng.
Không cần phải nói cũng biết rất khó để học thuộc và ghi nhớ chữ viết, để làm quen với nét chữ, còn phải liên tục viết viết xóa xóa ở trên mặt đất.
Chữ mẫu của Tống Hàm Thanh được viết trên mặt đất, đám hài tự tự mình học theo, chữ viết của mỗi người đều ngả nghiêng xiên xẹo như giun bò.
Đến tận lúc này mọi người càng thêm khắc sâu nhận thức về sự khó khăn khi muốn viết chữ đẹp.
Trong lòng đám hài tử đều căng thẳng, chỉ là còn có đủ loại lý do khiến bọn chúng không thể không học.