Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:04:02
Lượt xem: 18
Mấy người Tảo Nhi yên lặng lắng nghe, ghi nhớ thật kỹ.
Trong những lời giải thích của Tống tú tài có rất nhiều cách nói mới mẻ, trước kia bọn họ chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Cũng có những điều lại tưởng chừng như rất quen thuộc, giống như đạo lý đó vẫn luôn tồn tại ở trong đầu nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, lúc này mới được làm sáng tỏ.
Không biết đã nói bao lâu, trong sơn động bỗng nhiên vang lên một tiếng ngáy rất nhỏ.
Tống Hàm Thanh ngập ngừng rồi dừng lại.
Tảo Nhi đang nghiêm túc suy nghĩ mấy lời kia, chợt nghe thấy âm thanh này.
Lại nghiêng tai lắng nghe xem âm thanh đến từ đâu, khá lắm, không cần hỏi nữa, chắc chắn chính là tên ngốc Đại Ngưu không nên thân kia!
“Không cần phải để ý đến hắn, nói thêm hai câu nữa rồi chúng ta cũng nên đi ngủ!” Tảo Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Hàm Thanh lại nói thêm hai câu nữa.
Nói xong, trong sơn động hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, mọi người nhắm mắt lại, mang theo dư âm trong đầu rồi cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Trên thực tế, bây giờ người trong thôn vẫn chưa có ý thức sâu sắc về tác dụng của việc đọc sách.
Trước kia chỉ nghĩ, biết chữ rồi thì mấy hài tử sẽ không còn phải làm chân đất nữa, ngày sau thế đạo tốt lên cũng có thể tìm được một vài công việc nhẹ nhàng.
Ngay cả khi không thể học được đến trình độ đến hiệu sách giúp người viết chữ chép sách thì ít nhất cũng có thể đến tửu lâu, cửa hàng hay y quán để hỗ trợ làm chút việc vặt gì đó.
Bây giờ lại có thêm một nguyên nhân từ chỗ Phương Tiên Nhi, mọi ngươi lại có thêm một hi vọng mới, đó chính là có một ngày nào đó, người người đều có thể chính tai nghe được lời dạy của Phương Tiên Nhi.
Trước mắt, cũng chính là bởi vì những thứ này mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng.
Tảo Nhi mở hai mắt ra, trước tiên nhẩm lại mấy câu đã học tối hôm qua, phát hiện mình không hề quên, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó mới đứng dậy ra khỏi sơn động.
Chậm rãi bước ra khỏi cửa sơn động, nàng ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-117.html.]
Bầu trời mây đen dày đặc, gió thổi mang tới cảm giác ướt át, hôm nay trông không giống như một ngày nắng ráo.
Như vậy, muốn đi xa sẽ khá khó khăn.
Vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch đến một ngọn núi thấp khác để tìm hiểu tình hình bên đó, nhưng trước mắt đoán chừng không thể đi được.
Trong sơn động, những người khác cũng lần lượt thức dậy, mọi người bắt đầu thu xếp chuyện ăn sáng.
Trước tiên lấy mấy giỏ đồ ăn đầy ắp mới mang về tối qua ra, phân phát cho các sơn động.
Sau đó lại lấy ra bốn miếng cháo, một bình đào vàng đóng hộp, định chuẩn bị để ăn bữa này.
Mặc dù Phương Tiên Nhi nói, lượng cháo và mì ăn liền đó là lượng ăn của một người nhưng nếu thật sự mỗi người ăn một khối như vậy thì chắc chắn không có ai chịu ăn cả.
Vẫn là lấy mấy khối nấu thành một nồi rồi ăn chung là tốt nhất.
Gần đây bọn họ phải làm nhiều việc, không chỉ tốn sức mà còn cả trí óc, tốt nhất vẫn là ăn no một chút, tránh làm chậm trễ công việc.
Tảo Nhi sợ cháo và trái cây còn chưa đủ, lại lấy thêm hai gói lương khô, mỗi người ăn một miếng.
Thấy Đại Ngưu đã đun nước xong, Tảo Nhi cũng mở gói cháo ra.
Phương Tiên Nhi từng nói món cháo này bỏ vào nước sôi ngâm một lúc là có thể ăn được.
Nhưng với điều kiện của bọn họ mà nói, nếu đã nấu nước sôi thì dứt khoát bỏ vào nấu luôn.
Hương vị của cháo được ghi rõ trên mặt ngoài của gói cháo, có hai loại hương vị khác nhau.
Để tìm hiểu hương vị cụ thể của mỗi loại cháo, lần này Tảo Nhi chỉ lấy cháo trứng muối thịt nạc ra ăn.
Cũng giống như một loại cháo khác là cháo nấm sườn heo, trong tên có hai loại nguyên liệu nấu ăn, trước đây nàng ấy đã từng gặp nên đại khái đoán được hương vị là như thế nào.
Nhưng loại cháo mà nàng ấy cầm trong tay lại nói là trứng muối, cho tới bây giờ nàng ấy chưa từng nghe, cũng không biết đó là trứng gì.
Sau khi hỏi Tống Hàm Thanh, hắn cũng lắc đầu, xem ra sau này còn phải quay lại tìm Phương Tiên Nhi hỏi rõ mới biết được.
Chẳng mấy chốc, nước đã sôi sùng sục, Tảo Nhi thả khối cháo vào nấu, còn có mấy gói đồ ăn gọi là bột yến mạch kia cũng bỏ vào chung.
Nhìn từ tên gọi, bột yến mạch kia hẳn cũng được làm từ lúa mạch.
Có gạo, có lúa mạch, trước kia có ai dám nghĩ rằng họ sẽ được ăn một bữa như thế này đâu?