Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:58
Lượt xem: 30
Bận rộn một lúc lâu, Tảo Nhi lau mồ hôi trên đầu rồi giao đồ vật trong tay cho người khác, cũng không quên bọn họ còn có một nhiệm vụ.
Nàng ấy ra hiệu Tống Hàm Thanh cùng đi đến trước mặt Thịnh Quân rồi hỏi: “Phương Tiên Nhi, lúc trước ngài có đề cập qua, làm đậu phụ cần có thạch cao hoặc là nước chát phải không? Thạch cao thì chúng ta biết đại khái, nhưng nước chát này thì trông như thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thịnh Quân nói: “Nếu như nơi nào có hồ muối hoặc nước biển thì sẽ hình thành một loại kết tinh màu trắng, đó chính là nước chát tự nhiên.”
Trên thực tế, cũng có thể đào giếng để lấy được nước chát, nhưng đối với mấy người Tảo Nhi mà nói, ít người lại không có công cụ để dùng, thao tác vẫn quá khó khăn, tạm thời không cần phải nói đến.
Tảo Nhi nghe thư sinh thuật lại, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy biển.
Còn nói hồ muối thì hình như cũng chưa hề nghe nói nơi nào có.
Nhưng mà trước tiên có thể ghi nhớ, lỡ như về sau gặp được hồ muối ở đâu đó thì sao.
“Đa tạ Phương Tiên Nhi giải thích nghi hoặc cho ta, chỉ là nước chát này nghe có vẻ khó tìm, vẫn phải trông cậy vào việc tìm thạch cao để làm đậu phụ.” Tảo Nhi thở dài.
Thịnh Quân nghe xong liền tìm tòi rồi nhắc nhở một phen: “Thạch cao có thể tìm thấy ở trong núi, khó mà nói kích thước lớn nhỏ thế nào nhưng toàn thân nó không màu, bề ngoài trơn nhẵn, tính chất không cứng rắn lắm.”
Tảo Nhi cảm kích ghi nhớ, định khi nào đi ra ngoài tìm thức ăn cũng tiện thể lưu ý xung quanh xem có thạch cao hay không.
Đến khi mọi việc đã gần như xong xuôi, một đám người cũng định cõng đồ ăn trở về.
Phương Tiên Nhi lại đột nhiên lên tiếng, đoàn người lập tức dừng bước, ném ánh mắt nghi hoặc về phía nàng.
Tống Hàm Thanh ngẩn ra, tự giác thuật lại:
“Phương Tiên Nhi nói, muốn các ngươi phải thực sự biết nhiều chữ, như vậy cũng có thể trợ giúp khôi phục pháp lực cho ngài ấy. Cụ thể thế nào thì ngài ấy tạm thời chưa thể nói ra, nhưng mà Tảo Nhi, sau này còn có một số việc ngài ấy vẫn cần ngươi tới làm tới nơi tới chốn.”
Đây cũng coi như là Thịnh Quân chính thức nhắc nhở người trong thôn.
Trước mắt nàng vẫn chưa thể hoàn toàn chứng thực được mối tương quan giữa trình độ học vấn cùng với khả năng nghe hiểu nàng nói chuyện.
Nhưng nếu như nàng đã đến đây, lại mang theo nhiều thức ăn và kiến thức như vậy, cho dù là vì mình hay vì bọn họ thì chắc chắn sẽ phải xây dựng đủ loại công trình khác.
Kinh tế, văn hóa, công nông, quân đội, thương nghiệp, tất cả đều có quan hệ mật thiết với nhau.
Nếu chỉ làm một cái ốc vít thì thôi.
Nhưng là người kỳ cựu trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, nếu như học thức của mấy người Tảo Nhi không theo kịp, sau này phải lấy cái gì để nâng cao năng suất, làm tốt công tác quản lý khoa học tổng thể đây?
Mặc dù bây giờ nói những lời kia còn quá sớm, đến chữ còn chưa viết nổi một nét.
Nhưng thời gian càng ngày càng gấp, chuẩn bị sớm một chút cũng hoàn toàn không có gì sai, học thêm nhiều cũng chẳng hại gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-115.html.]
Suy nghĩ của Thịnh Quân bay loạn.
Ánh mắt của Tảo Nhi khi được gọi tên cũng khẽ động, một lúc lâu sau mới rầu rĩ đáp lại.
Loại cảm giác không cam lòng cùng ấm ức lặng lẽ chôn giấu dưới đáy lòng, bởi vì không có điều kiện mà không biết chữ.
Nỗi sợ hãi bị Phương Tiên Nhi từ bỏ dường như đều bị câu nói này xoa dịu.
Phương Tiên Nhi giống như một người mẹ khác của nàng ấy, điều này trước kia nàng ấy đã có lần không nhịn được nói ra.
Bây giờ xem ra quả thực càng ngày càng có loại cảm giác thân thiết ấm áp kia.
Nghe cách nói của Phương Tiên Nhi, nếu như nhiều người trong số bọn họ biết chữ thì cũng có thể giúp ngài ấy khôi phục pháp lực?
Ngài ấy muốn bọn họ chăm chỉ học tập chứ không phải bảo bọn họ tìm rất nhiều tú tài có học thức trở về.
Điều này nói rõ, chỉ có học thức thôi cũng không thể trở thành trợ lực của Phương Tiên Nhi.
Vẫn phải giống như bọn họ, phải cực kỳ trung thành với Phương Tiên Nhi mới được!
Về phần câu nói làm tới nơi tới chốn kia, có lẽ Phương Tiên Nhi muốn nói cho nàng ấy biết, cho dù là ngài ấy thì cũng không cách nào cho người ta một con đường tắt để đọc sách được.
Ngài ấy không thể làm cho một người hoàn toàn không biết chữ trở thành người tai thính mắt tinh, thông hiểu vạn vật.
Hơn nữa, trong cả câu nói, Phương Tiên Nhi chỉ nói tên của nàng ấy, nói có một số việc chỉ cần nàng ấy làm.
Lời này nói rõ, nàng ấy vẫn là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của ngài ấy!
Những lời này chắc chắn có ý nói Phương Tiên Nhi hợp nhất với thần niệm của nàng ấy, tìm cơ hội để nhắc nhở nàng ấy!
Như vậy xem ra, quả nhiên nàng ấy đoán không sai, chỉ có đọc sách trau dồi kiến thức mới có thể đến gần Phương Tiên Nhi hơn được.
“Tảo Nhi?” Tây Nương nhịn không được nhỏ giọng gọi một câu.
Lúc này Tảo Nhi mới hoàn hồn lại.
Nghĩ Phương Tiên Nhi cũng nói đến mức này, nàng ấy liền cười nói với Tống Hàm Thanh: “Ai nha, tú tài công, ngươi xem, nếu Phương Tiên Nhi đã nói như vậy...”
Tống Hàm Thanh hiểu ngay, thở dài nói: “Bất kể ai muốn học vấn, muốn biết chữ, ta đều sẽ đối xử bình đẳng, dốc túi truyền thụ.”
Lần này hắn vào núi, không có điều kiện mang theo sách gì, nhưng mấy quyển sách cơ sở nhất sớm đã thuộc làu, ghi tạc trong đầu.
Dùng số này dạy cho những thôn dân này trong một thời gian ngắn là dư dả.
Tảo Nhi chỉ cười một tiếng, không nói thêm nữa.
Nàng ấy vốn định tìm thời gian nhắc chuyện này, để mấy người lớn bọn họ cũng cần phải học biết chữ.
Giờ thì tốt rồi, vấn đề đã được giải quyết hoàn mỹ!