Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:50
Lượt xem: 11

Nghe Tống Hàm Thanh thuật lại xong, Tảo Nhi vô cùng kích động, Phương Tiên Nhi quả không hổ là thần tiên, hiểu được rất nhiều thứ!

Không thấy tú tài công kia nghe đến choáng váng sao?

Hơn nữa ngài ấy thật sự quá chu đáo, quá biết cách suy nghĩ cho bọn họ.

Không chỉ nói phương pháp ép dầu cho bọn họ mà còn giúp bọn họ phân tích tính khả thi, còn có thể lo lắng thân thể bọn họ quá mệt mỏi, không thể chịu đựng được.

Nhưng mà, dù sao thì Tảo Nhi cũng xuất thân là thợ mộc.

Mặc dù Phương Tiên Nhi nói không dễ làm nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy rất hứng thú với loại dụng cụ dùng để ép dầu này.

Nàng ấy định nghiên cứu tìm hiểu thứ này trước, cho dù không ép ra được dầu thì cũng chẳng có hại gì.

Lỡ như sau này bọn họ có điều kiện ép ra được thì sao?

Về phần chuyện cối đá, quả thực nó có thể đưa vào kế hoạch công việc.

Nàng ấy biết cấu tạo của cối đá nhưng cần phải tốn rất nhiều công sức mới đục đá được.

Để quay về rồi lại gọi đám người Đại Ngưu cùng nhau tới hỗ trợ, tranh thủ làm ra một cái cối đá nhỏ để dùng trước, hẳn là không có vấn đề gì.

Về phần đậu phụ thì triều đại này đã có rồi, Tảo Nhi cũng đã gặp.

Vốn dĩ trước đây trong huyện thành có một cửa hàng đậu phụ làm cái này, nhưng nàng ấy chưa từng nghe nói đến đậu bì và giá đỗ.

Những thứ như đậu phụ này đều là tay nghề gia truyền của người khác, không thể nào truyền ra ngoài. Những người như bọn họ hoàn toàn không có cách nào biết được công thức cụ thể.

Nhưng nhìn giọng điệu của Phương Tiên Nhi, chỉ cần có cối xay đá thì sẽ nói cho bọn họ cách làm đậu phụ.

Nếu như có tay nghề này, bọn họ không chỉ có thể làm thêm chút ít đồ ăn mà sau này rời núi cũng có rất nhiều phương pháp mưu sinh kiếm tiền.

Ôi, Phương Tiên Nhi thật giỏi, giỏi đến mức người ta cũng không biết nên nói như thế nào!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tảo Nhi lại bắt đầu ảo não chuyện bọn họ không có học thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-110.html.]

Nếu có thể sớm nghe được chỉ thị của Phương Tiên Nhi thì tốt biết bao!

Trong lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ, Tảo Nhi vỗ n.g.ự.c hào khí vạn trượng cam đoan:

“Phương Tiên Nhi, ngài cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài đâu!”

Chờ quay về rồi nàng ấy sẽ nghĩ cách để lấy được thạch cao và nước chát gì đó về làm đậu phụ và đậu bì đặc biệt!

Sắc mặt Thịnh Quân ngơ ngác, bị dáng vẻ kiên định hiện rõ trên mặt nàng ấy làm cho choáng váng.

Chờ chút, nàng vừa có kỳ vọng gì đối với Tảo Nhi sao?

Tảo Nhi không biết nàng đang kinh ngạc, chợt nghĩ đến cái gì, thật cẩn thận hỏi:

“Đúng rồi, Phương Tiên Nhi, bây giờ rốt cuộc chúng ta cũng có thể hiểu được lời của ngài, nhân đây cũng có thể hỏi ngài luôn…Có phải ngài bị mấy thần tiên xấu nhốt lại nên mới không thoát ra được không? Liệu chúng ta có thể giúp ngài thoát ra được không? Làm sao mới có thể giúp ngài ra ngoài được?”

Tuy trong miệng gọi là Phương Tiên Nhi nhưng cho tới nay, mấy người Tảo Nhi đều căn cứ theo câu chuyện mà Lưu Nhị Sơn đã kể, tự động bổ não Phương Tiên Nhi thành một tinh quái bị mắc kẹt trong ngọn núi này.

Nếu không phải như vậy, đoán chừng cũng không tới phiên bọn họ làm quen được với Phương Tiên Nhi.

Cũng vì vậy, trước đó khi nhìn thấy con sóc, mấy tiểu hài tử mới tưởng rằng đó là chân thân của Phương Tiên Nhi đi ra ngoài.

Phương Tiên Nhi vẫn bị nhốt ở đây, không thể đi đâu được, nhất định sẽ rất khó chịu. Ngài ấy đã giúp bọn họ nhiều lần như vậy, nếu như bọn họ cũng có thể giúp ngài ấy lấy lại tự do thì tốt biết mấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng bọn họ chỉ là nhục thể phàm thai, những chuyện có thể làm được không nhiều lắm, nhưng lỡ như có thể thì sao?

Thịnh Quân trầm mặc.

Hiện tại nàng không bị nhốt trong máy bán hàng tự động mà đã biến thành máy bán hàng tự động, chỉ dựa vào ngoại lực chắc chắn không thể thoát khỏi máy trong hình dạng con người.

Một khi đã chấp nhận thiết lập này, nàng sẽ không nghĩ tới chuyện khác nữa, chỉ đặt mục tiêu ở việc tích lũy năng lượng để trở về nhà.

Huống hồ ở thời cổ đại này, cho dù có thể có được cơ thể người thì nàng cũng không thực sự muốn lắm. Cứ coi như nàng đang có tâm thái đà điểu, đang trốn tránh khó khăn đi.

Nếu không thì nói trong các việc ăn uống đại tiện tắm rửa và băng vệ sinh, có cái nào mà không lo lắng đến nát lòng?

Vì thế nàng nói: “Chỉ bằng các ngươi không có cách nào giúp ta được.”

Loading...