Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:03:37
Lượt xem: 23
Nhưng những gì mà hắn vừa nghe được lại hoàn toàn không phải như vậy.
Rõ ràng hắn nghe thấy một giọng nói rất kỳ ảo như của tinh quái kia, lại lẩm bẩm cả một đống những lời quái dị:
“Ôi ôi, hay thật. Thế mà lại có thêm một tiểu ca mà ta chưa từng gặp bao giờ, tại sao lại có một loại khí chất thư sinh nhỉ, nhìn họa phong khác hoàn toàn so với bọn họ, chẳng lẽ là người đọc sách à?”
Nói mấy lời này còn chưa xong, chờ hắn đổ xong đậu rừng vào hộc, Phương Tiên Nhi lại mở miệng nói mấy lời làm người ta cái hiểu cái không:
“A, cái ấn tượng cứng nhắc đáng c.h.ế.t này. Vừa nhìn thấy thư sinh ta liền không tự chủ nhớ đến mấy hồ yêu gì đó. Chỉ là hình như còn chưa từng thấy tiểu hồ ly ở trên núi nà, trước mắt mà nói thì chỉ có Đại cơ yêu là ta đây thôi.”
Tống Hàm Thanh:... Đại kê yêu?
Hắn lại âm thầm liếc nhìn Đại Ngưu, Đại Ngưu nhún vai, nhìn sắc mặt thì cũng không có gì dị thường cả.
Chẳng lẽ hắn thật sự không nghe thấy lời nói của tinh quái này sao?
Lại nói tiếp, bọn họ có biết chuyện Phương Tiên Nhi là một con gà yêu không?
Trong mắt Tống Hàm Thanh xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, hắn có chút do dự không biết có nên nói với Đại Ngưu hay không.
Nhưng cho dù muốn nói, ở dưới bầu không khí này mà mở miệng thì hình như cũng không quá thích hợp.
Thịnh Quân ở trước mặt hắn còn chưa biết có người lại có thể nghe hiểu được nàng nói chuyện, đang bừng bừng hứng thú quét hình hạt đậu vừa rồi mới đổ vào.
Cả cái bát đen như mực này hóa ra là đậu rừng.
Hệ thống nhắc nhở nói rằng thứ này ở thời hiện đại vậy mà lại biến thành thực vật được bảo vệ cấp hai quốc gia.
Có vẻ như đây là một loại dược liệu rất hữu hiệu, cho nên mới bị người khai thác ồ ạt, đang có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Nhưng mà ở triều đại này vẫn còn ổn, dường như không có nguy cơ bị tuyệt chủng.
Nhưng cho dù không bị tuyệt chủng thì nó vẫn rất có giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-he-thong-kinh-doanh-ve-co-dai/chuong-102.html.]
Ngoài công dụng làm thuốc, gen của loại đậu rừng này cũng rất mạnh, về cơ bản có khả năng miễn dịch với các loại bệnh trên cây trồng, có thể dùng để lai giống với các loại đậu thông thường để tạo ra những giống vô cùng tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tóm lại đây là một hạt hoang dại không tệ, một bát nhỏ đậu rừng vừa rồi có giá trị 52 điểm năng lượng, gần lần thăng cấp tiếp theo của cô thêm một bước nữa.
Sau khi thu thập năng lượng xong, Thịnh Quân vui vẻ nhìn các nút bấm trên thân máy của mình sáng lên.
Nghĩ đến đây cũng là một loại đậu, nàng tiếc hận nói:
“Lại nói tiếp, thứ này không khác gì đậu nành thông thường, có thể làm ra các sản phẩm từ đậu nành, cũng có thể ép ra dầu ăn. Cũng không biết rốt cuộc nơi này thuộc triều đại nào, không biết các cổ nhân có biết nó có thể ép ra dầu không?”
Tống Hàm Thanh nghe hết lời của nàng.
Hạt đậu, có thể ép ra dầu ăn?
Tính ra hắn cũng hiểu sơ về chuyện nhà nông nhưng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Đại Ngưu ở bên cạnh thúc giục: “Hàm Chương ca, Phương Tiên Nhi đã nhận được lễ vật, pháp quang đã sáng lên, ngươi có thể chạm vào một cái, ngài ấy sẽ tặng ngươi một ít đồ ăn.”
Hắn chủ động giới thiệu: “Ngài ấy sáng lên nhiều ánh sáng như vậy cũng là để chúng ta tự chọn, giống như cái này là bánh bột khô, cái này là bánh mì khô…”
Theo ý nghĩ của bọn họ, chạm vào pháp quang của Phương Tiên Nhi cũng là một cách để kiểm nghiệm xem thử có ý đồ xấu hay không.
Mọi người đều tin chắc rằng Phương Tiên Nhi tuyệt đối sẽ không chiếu cố cho người xấu.
Tống Hàm Thanh lúc này mới hoàn hồn, chú ý tới ánh sáng xanh biếc kia, ngập ngừng vươn ngón tay chạm vào ánh sáng chỗ bánh bột khô, chợt nghe thấy một tiếng “bịch” giống như có thứ gì đó rơi xuống.
Đang muốn cúi người xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chợt nghe Phương Tiên Nhi kia lại lên tiếng:
“Trên tay thư sinh này có nhiều vết chai thật, so với bọn Đại Ngưu còn nhiều hơn. Người đọc sách thời cổ đại vất vả như vậy sao? Lại nói tiếp, là tư thế cầm bút như thế nào mới có thể khiến mười đầu ngón tay và lòng bàn tay đầy vết chai như vậy chứ?”
Tống Hàm Thanh dừng lại, lặng lẽ thu tay về.
Cũng may Đại Ngưu kịp thời lên tiếng, chỉ chỉ hộc lấy đồ ở bên dưới nói: “Có thể lấy được đồ ở trong đó.”
Tống Hàm Thanh tập trung suy nghĩ rồi nhanh chóng làm theo, lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ. Hắn nhìn quanh từ trên xuống dưới, phát hiện ở dưới đáy thậm chí còn có chữ viết.