MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-09-25 00:58:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa bước phòng câu đầy ngang ngược của Vệ Đông Chinh, ông lập tức xông tới, giáng thêm mấy cái tát mạnh m.ô.n.g : “Đồ bất hiếu! Ai nhà cần thuốc nữa? Cha và chú ba của mày vẫn dựa mấy thứ đó để giữ mạng đấy!”

“Thằng Vương Quải Tử ở Tứ Đạo Câu cũng trong phân xưởng cố định, ho đến mức máu, kịp tới trạm y tế c.h.ế.t giữa đường. Bây giờ cả xưởng chỉ còn cha và chú ba của mày là .”

“Bà nội mày , từ lúc mở nhà máy phân đạm, khói từ ống khói thải độc tố. May mà thuốc nhà để giải độc, thì cha và chú ba mày cũng chẳng giữ mạng. Là mạng sống của cha và chú mày quan trọng, mấy đồng tiền lẻ của mày quan trọng?”

Vệ Đông Chinh Vệ Nhị Trụ xong những lời , mới nhận tầm quan trọng của mấy món thuốc . Trong lòng tràn ngập hối hận, bật kể rõ nguyên do của .

"Con lấy tiền đưa cho nhà . Con chỉ giữ một chút trong tay, đợi khi nào tích góp kha khá, sẽ đến với cô con. Cô thể mua khẩu trang giá rẻ mà, khẩu trang ở trạm y tế thì đắt đỏ quá. Chúng để cô mua giúp ít khẩu trang, đó bán với giá nhỉnh hơn một chút. Chỉ cần giá thấp hơn ở trạm y tế, chắc chắn nhà sẽ kiếm tiền! Đợi khi con kiếm tiền , con sẽ trả ngay. Mẹ, con ý định ăn cắp tiền, con chỉ mượn tạm để vốn thôi. Khi con kiếm tiền, con sẽ trả gấp ba, gấp năm cũng ."

Lý Lan Tử xé mảnh giấy cỏ lau mũi, mắng:

"Con còn bé thế , ai cần con lo chuyện kiếm tiền? Nhiệm vụ của con là học đàng hoàng! Chuyện lớn như thế , con bàn bạc với nhà mà dám tự ý quyết định. Gan của con to thật đấy! Ai cho con cái gan hả?"

Vệ Đông Chinh trong đầu là ý tưởng bán khẩu trang kiếm tiền. Thấy Lý Lan Tử để tâm đến kế hoạch của , thẳng lưng, nghiêm túc :

"Mẹ, con nghiêm túc đấy! Mẹ xem cô năm và cô út của con, học chẳng cũng vì kiếm tiền ? Nếu cần học mà kiếm tiền, thì cần gì chịu khổ học hành?"

Về khoản ăn , Lý Lan Tử nào đối thủ của Vệ Đông Chinh. Bà mấy câu của cho xoay vòng, cứ cảm thấy lời gì đó , nhưng tìm . Đành sang Vệ Nhị Trụ cầu cứu.

Khổ nỗi, Lý Lan Tử đánh giá quá cao Vệ Nhị Trụ. Đã ăn trôi chảy, Vệ Nhị Trụ càng kém hơn Vệ Đông Chinh. Ông nghĩ mãi mới thốt một câu cụt lủn:

"Hừ, ông đây mặc kệ con gì. Không báo với lớn mà tự ý lấy tiền của nhà, dù con cả ngàn lý do, thì cũng là sai."

"Con giỏi giang lắm mà? Đầu óc con thông minh lắm mà? Con xem cả nhà là ngốc hết mà giấu giếm, tưởng giỏi ghê lắm ? Được, con thẳng với bà nội con xem bà đồng ý ."

"Nếu bà nội đồng ý, cha với sẽ cản con. Còn nếu bà đồng ý, thì con yên đó mà học. Không học cũng , theo cha xưởng đạm việc . Hai hôm chịu mùi ở phân xưởng, con sẽ học hành đỡ khổ thế nào!"

Vệ Nhị Trụ cùng Lý Lan Tử dẫn Vệ Đông Chinh đến phòng của bà cụ Vệ. Lúc đó, bà cụ vẫn còn đang bực vì thằng cháu bất hiếu, thở dài thườn thượt. Thấy hai vợ chồng họ , sắc mặt bà cụ sa sầm:

"Các đến gì? Một thằng nhóc mười mấy tuổi mà còn quản , để nó qua mặt như chơi, còn mặt mũi nào đến mặt nữa?"

Vệ Nhị Trụ giả lả, đỡ cho Vệ Đông Chinh:

"Mẹ, con với Lan Tử hỏi rõ . Thằng Đông Chinh từ bé bướng bỉnh, ai khuyên cũng , đầu óc nó lanh lợi, nên khó tránh lầm đường lạc lối. Phải nhờ tay giúp mới !"

"Đông Chinh, con lấy tiền để gì, thẳng với bà nội. Bà nội lý lẽ, nếu bà hiểu con là vì nhà , thì dù sai, bà cũng trách ."

Vệ Nhị Trụ dùng một chiêu khôn ngoan, xoa dịu lầm của Vệ Đông Chinh, nâng bà cụ Vệ lên " lý lẽ". Làm , lầm của nhóc xem như giảm nhẹ.

 

Tin tưởng lời cha, Vệ Đông Chinh kể hết ý định của cho bà nội. Không ngờ, bà cụ Vệ xong thì giận đến suýt ngất.

"Vệ Nhị Trụ, đây là cái nhỏ mà ? Đông Chinh còn nhỏ, chuyện. Còn ? Hơn ba mươi năm sống đời mà óc nghĩ những thứ viển vông, hoang đường thế ?"

"Anh chỉ là dân thường, kiếm tiền bằng cách buôn bán đầu cơ, đó gọi là gì ? Là hoạt động thương mại phi pháp! Là đào góc tường xã hội chủ nghĩa! Là đầu cơ tích trữ! Nếu để , cả nhà đều liên lụy!"

Bà cụ Vệ sững sờ lối suy nghĩ "kỳ diệu" của cha con nhà họ Vệ. Ngày tháng yên bình sống, chuyện nguy hiểm. Đây chẳng là chán sống ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-98.html.]

Vệ Nhị Trụ hiểu , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vệ Đông Chinh tuy hiểu rõ tại bán khẩu trang coi là đầu cơ tích trữ, nhưng hậu quả của tội nghiêm trọng. Cha con họ im thin thít giường, dám hó hé, chỉ sợ bà cụ nổi giận thêm.

Bà cụ Vệ thở dài, giận bất lực:

"Thôi . Đông Chinh, cháu còn nhỏ, đừng lo chuyện kiếm tiền nữa. Hiểu ? Nếu cháu rạng danh nhà họ Vệ, thì học hành cho đàng hoàng. Cô năm và cô út của cháu học đại học, bà đây nở mày nở mặt lắm. Cháu cũng , nếu đỗ đại học, cha cháu cũng sẽ thơm lây."

" bán khẩu trang ăn, cháu đừng nghĩ đến nữa. Nếu cháu lưng bà, thì cứ thẳng . Bà sẽ chia hết nồi niêu xoong chảo cho nhà cháu, từ nay nghèo khổ giàu sang cũng liên quan đến nhà khác nữa."

Nghe bà cụ đuổi gia đình ở riêng, vợ chồng Vệ Nhị Trụ hoảng sợ, quỳ xuống năn nỉ:

"Mẹ, đừng ! Chúng con sẽ trông nom thằng Đông Chinh cẩn thận. Chúng con là một nhà mà, chia rẽ thế ? Đông Chinh còn nhỏ, hiểu chuyện, vợ chồng con sẽ dạy dỗ nó."

Bà cụ họ, giọng bình tĩnh hơn:

"Mẹ giận trẻ con. Mẹ giận hai cha bản lĩnh, để một đứa trẻ lo nghĩ. Hai thấy hổ ?"

Bà cụ lấy tiền thu từ Vệ Đông Chinh, nhét túi , dặn dò:

"Đông Chinh, cháu là đứa trẻ , nhưng những đồng tiền là của nợ, đụng . Mai cháu mang trả hết cho thầy cô. Chỗ thuốc đó nhà còn nhiều, mà tốn sức, thể đáp ứng ."

Bà cụ nghĩ ngợi một lúc, bảo:

" cháu cũng đừng hết với họ. Cứ bảo bà sẽ cố nghĩ cách. Nếu , thì họ mang gạo, trứng, đường vải vóc đến đổi. Như , nếu ai hỏi đến, cũng chỉ là quan hệ tình qua , buôn bán đầu cơ. Cháu hiểu ?"

lúc , Vệ Thiêm Hỉ bưng bát nước đường bước . Cô đặt bát lên giường, lỏm câu chuyện. Thấy họ ủ rũ, cô an ủi:

 

"Anh Đông Chinh, nếu thật sự kinh doanh kiếm tiền, thì hãy học thật giỏi, thi đỗ trường cô năm học. Học xong, ăn lớn, sẽ khác bây giờ nhiều."

"Bây giờ, bán khẩu trang chỉ kiếm chút tiền, gặp rủi ro lớn. Còn học xong , chuyện lớn, chứ mấy việc nhỏ lẻ ."

Vệ Đông Chinh thở dài:

"Làm ăn lớn? Bán khẩu trang là đầu cơ tích trữ. Nếu lớn, chẳng cả nhà sẽ liên lụy, tù hết ?"

Vệ Thiêm Hỉ :

“Không , xã hội đang tiến bộ mà. Chuyện ngày mai, hôm nay ai . Anh thử nghĩ mà xem, chẳng thầy giáo ở trường dạy rằng suốt năm nghìn năm lịch sử nước , lúc nào mà cấm thương nhân ăn buôn bán ?”

“Giờ cho phép, chắc là vì lãnh đạo thấy tình hình hiện tại phù hợp thôi. Đợi đến khi thứ định hơn, chính sách chắc chắn sẽ nới lỏng. Nếu cứ bóp nghẹt dân chúng mãi, khiến họ sống khổ sở, lãnh đạo trong lòng cũng chẳng thoải mái, đúng ?”

Vệ Nhị Trụ và Lý Lan Tử cô bé Vệ Thiêm Hỉ, nhỏ xíu mà chuyện đấy, đều thấy thú vị. một đứa trẻ thì ai tin mấy phần chứ? Dù , thấy Vệ Đông Chinh lơ mơ gật gù, cãi bướng nữa, hai vợ chồng cũng yên tâm, chẳng buồn tranh luận với Vệ Thiêm Hỉ.

 

 

Loading...