MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-09-25 00:58:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là chuyện nhỏ, kêu gọi dân làng biểu tình thể hiệu quả. nhà máy phân đạm là dự án quốc gia, vị trí quan trọng trong quá trình công nghiệp hóa, thể lay chuyển .

Thậm chí Vệ Thiêm Hỉ nghĩ khi nhà nước nhà máy gây ô nhiễm nghiêm trọng, nên mới xây ở vùng núi thưa dân như thế . Nếu , tại nhà máy xây ở thành phố để tạo việc cho công nhân đô thị?

dân cuộc sống hơn, sự hy sinh lẽ là cần thiết. Hủy hoại một vùng đất, nhưng thúc đẩy ngành công nghiệp hóa học cả nước tiến xa, sản xuất phân đạm giúp tăng năng suất lương thực, dân địa phương việc trong nhà máy kiếm tiền cải thiện cuộc sống. Một mũi tên trúng nhiều đích.

Chỉ điều, với những dân sự thật thì quả là bất công.

Thậm chí nếu họ nhà máy gây hại môi trường và sức khỏe, vì tiền, họ vẫn sẽ chọn việc ở đó.

đủ sức giúp nhiều , chỉ thể bảo vệ gia đình .

Bà cụ Vệ tin lời Vệ Thiêm Hỉ, liền canh nồi thuốc, ai về nhà là gọi bếp uống một bụng đầy.

"Ngũ hành thanh tạng " thần dược, hiệu quả chậm. Ban đầu, chỉ thấy ngủ ngon hơn, ho bớt chút ít, nhưng cả nhà đều vui mừng.

Sáng sớm hôm , tỉnh dậy, bà cụ Vệ cần Vệ Thiêm Hỉ nhắc, tự lấy một nắm thuốc mà Thiêm Hỉ chuẩn sẵn, bỏ nồi nấu một nồi thuốc thật đặc, ép cả nhà uống khi ăn cơm.

Nồi thuốc đó nhanh chóng phát huy tác dụng buổi sáng. Các chất độc trong ngũ tạng dược tính đẩy khỏi cơ thể, bắt đầu bài tiết qua đường tiểu tiện và đại tiện.

Khi phát hiện nước tiểu của màu đen sẫm, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ, đang việc ở nhà máy phân đạm, sợ đến mức đờ .

Người già thường bảo, lúc gần c.h.ế.t sẽ tiểu và đại tiện màu đen. Chẳng lẽ cơ thể của họ gặp vấn đề lớn?

Chẳng lẽ Diêm Vương đến đòi mạng?

Ban đầu, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ nghĩ đến nồi thuốc. Họ nghi ngờ vấn đề với công việc ở nhà máy phân đạm, nên trong lòng nảy sinh cảnh giác. Khi , hai em ghé qua nhà vệ sinh vài , nhận rằng chỉ họ như , còn nước tiểu của khác vẫn màu vàng bình thường. Hoảng sợ, hai em lập tức xin nghỉ bệnh với tổ trưởng ở phân xưởng cố định đạm, lê đôi chân run rẩy trở về nhà.

Vừa về đến cửa, Vệ Tam Trụ bật , giọng ai oán: “Mẹ ơi…” tiếng gọi kéo dài, thê lương dứt.

Bà cụ Vệ bước từ trong nhà, thấy Nhị Trụ và Tam Trụ về nhà giờ việc thì ngạc nhiên, hỏi:

“Ủa, giờ về ? Có chuyện gì ?”

Hai em nhanh chóng kể việc tiểu màu đen. Sau khi xong, Vệ Tam Trụ, mặt mày tái nhợt, hỏi :

“Mẹ ơi, xem hai em con mắc căn bệnh gì thể sống ? Mẹ ơi, tụi con thể ở bên tận hiếu nữa ! Để tóc bạc tiễn tóc xanh, tụi con đúng là bất hiếu quá mà!”

Hai em lớn, tiếng khiến bà cụ Vệ nhức cả đầu, liền vung tay gõ mỗi một cái cốc đầu.

“Tóc bạc tiễn tóc xanh cái gì chứ? Đi tiểu đen là vì cho các con uống thuốc để đẩy hết chất bẩn trong bụng , chẳng lẽ hai đứa nhận rằng bớt ho hẳn ? Thuốc đó là do con bé Hỉ chuẩn , mà hại các con ?”

 

“Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, hai em đúng là giỏi quá ha, đầu óc hết nghĩ chuyện đến chuyện , định kịch bản hả?”

Bà cụ hai đứa con trai bằng ánh mắt đầy thương cảm, giải thích:

“Con bé Hỉ , thuốc giúp đẩy chất bẩn khỏi cơ thể. Chính vì những chất bẩn đó tích tụ mà mới bệnh.

Công việc ở nhà máy phân đạm tưởng chừng kiếm tiền nhưng sạch sẽ chút nào. Các con thử nghĩ mà xem, từ lúc nhà máy phân đạm xây xong, bao nhiêu bắt đầu ho ngừng?”

“Thấy tiểu màu đen thì lo lắng, thật hai đứa vui mừng mới đúng. Chất bẩn trong bụng đẩy ngoài, đổi khác, chất bẩn cứ lì trong , sẽ sinh bệnh gì ! Muốn nhanh hết màu đen thì uống thêm thuốc, uống thêm nước, sớm đẩy hết chất bẩn ngoài. Cơ thể khỏe thì tự nhiên nước tiểu sẽ trong trở .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-96.html.]

 

Nghe bà cụ giải thích cặn kẽ, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ mới yên tâm phần nào. Hai em uống một bụng nước nguội trở nhà máy phân đạm việc.

Canh ngũ hành thanh tạng phát huy hiệu quả rõ rệt. Chỉ ba ngày, thuốc mà Vệ Thiêm Hỉ chuẩn mới dùng hết đến một nửa, cả nhà họ Vệ khỏi ho .

Không chỉ , bà cụ Vệ còn phát hiện các bệnh vặt khác cũng dần thuyên giảm. Tinh thần và thể chất đều hơn , da dẻ hồng hào, còn phù nề khi ngủ dậy, ăn uống ngon miệng, tiêu hóa cũng dễ dàng, cả tràn đầy sức sống.

Khi cả thôn Đầu Đạo Câu còn gầy guộc xanh xao vì đói kém, nhà họ Vệ ai nấy mặt mày hồng hào. Lúc trong thôn gặp , câu chào hỏi từ “Ăn ?” đổi thành “Hôm nay bớt ho ?”, chỉ riêng nhà họ Vệ là còn ho. Người đầu tiên nhận điều là thầy giáo ở trường tiểu học Ái Quốc.

Lũ trẻ vốn sức đề kháng yếu, khí amoniac kích thích, ho suốt cả ngày. Trong lớp, tiếng ho vang lên liên tục ngớt, cả thầy cô cũng ho ngừng. Chỉ lũ trẻ nhà họ Vệ là suốt cả tiết học, hiếm khi ho đến vài , ngoan ngoãn bài.

Thầy giáo đoán chắc bọn trẻ nhà họ Vệ uống thuốc trị ho, liền gọi Vệ Đông Chinh lên hỏi:

“Vệ Đông Chinh, nhà em mua thuốc trị ho cho em uống ?”

Lời dặn của bà cụ Vệ lập tức vang lên trong đầu Đông Chinh. Cậu lắc đầu trả lời:

“Không ạ. Là bà nội em tự nấu thuốc theo phương thuốc dân gian, uống xong là hết ho.”

Thầy giáo mà sững sờ: “Bà cụ Vệ đúng là giỏi thật, là hy vọng của cả thôn mà!”

“Vệ Đông Chinh, em hỏi bà nội xem thể bán cho thầy ít thuốc ? Thầy sẽ trả tiền, thầy ho đến sắp long cả phổi !”

 

Nhìn quanh thấy ai chú ý, thầy giáo vội rút một đồng nhét túi áo Đông Chinh, dặn dò:

“Nhớ đưa tiền cho bà nội em, bảo là thầy mua thuốc. Mai đến lớp thì mang thuốc đến cho thầy nhé!”

Đông Chinh đồng ý , chỉ bảo sẽ về hỏi bà nội. đáp ứng, lén giữ một đồng tiền đó cho .

Sau giờ học, lợi dụng lúc bà cụ để ý, lấy một ít thuốc mà Thiêm Hỉ chuẩn , gói giấy dầu, cẩn thận xóa sạch dấu vết khi lén lút rời khỏi nhà.

Sáng hôm , bà cụ Vệ dậy sớm nấu thuốc. Nhìn hũ thuốc, bà cụ nghĩ rằng trong nhà chuột, tự lẩm bẩm:

“Nhà máy phân đạm thật ghê gớm, chuột cũng đường sống. mấy con chuột khôn thật, trộm thuốc cứu mạng.”

Nói xong, bà cụ để tâm nữa, chỉ đậy kín hũ thuốc hơn, còn đặt thêm một viên gạch lên :

“Chuột thì thể khỏe đến ? Chẳng lẽ còn lật cả gạch?”

bà cụ đánh giá thấp quyết tâm của con “chuột” mang tên Vệ Đông Chinh.

Hôm , Đông Chinh mang gói thuốc đến sớm, lén nhét tay thầy giáo. Thầy giáo mở , thấy bên trong chỉ là mấy cọng rễ và lá cây, thầm nghĩ lừa, một đồng coi như mất oan.

tiếc tiền, thầy giáo vẫn thử nấu thuốc, uống xong bất ngờ thấy vị quá đắng, còn hậu ngọt, uống mãi thành hết nửa bát.

Thuở đó, giáo viên vất vả, một dạy ba lớp. Dạy xong lớp một kịp uống nước, lên lớp hai, đến lớp ba, cả ngày khô cả cổ họng. Cộng thêm khí amoniac, ai nấy ho đến khàn giọng, mỗi thở đau như xé phổi, tối cũng khó ngủ.

Uống xong bát thuốc, thầy cảm nhận ngay sự khác biệt, cơn nóng rát ở phổi giảm bớt, cổ họng bớt ngứa. Thầy uống thêm ba bát nữa, đổ phần còn phích nước, mang lên lớp để tiếp tục uống.

 

 

Loading...