MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:53:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu cơ hội, chủ nhiệm thật sự gặp bà cụ Vệ để xin bí quyết dạy con, xem mà nuôi dạy con cái giỏi giang đến .

Vệ Đại Nha thích công việc ở phòng thu mua, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm khát vọng vươn lên. Cô để việc học chểnh mảng. Dù công việc ở đây nhàn hạ như ở đội y tế nhà thuốc, cô vẫn hề lơ là, sắp xếp công việc và học tập đấy. Đối với cô , học là “lao,” còn là “dưỡng.” Hai việc đan xen giúp cân bằng, giúp tiến bộ nhanh chóng.

Tạ Ngọc Thư giữ thói quen mỗi tháng một lá thư gửi về nhà, trong thư kể cho bà cụ Vệ tình hình của Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha, bà cụ kể về thành tích học tập của hai đứa trẻ. Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đến cuối năm. Lần , Vệ Đại Trụ cùng Tạ Ngọc Thư và hai cô con gái mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ trở về nhà ăn Tết.

So với những , bốn họ mang theo đồ đạc quá nhiều. Mỗi tay xách hai túi lớn, lưng đeo thêm một chiếc cặp da, khiến ai thấy cũng ngoái đầu.

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên cả bốn trò chuyện với mà là mở hành lý, lấy từng món đồ chia quà cho gia đình.

Tổng cộng mười hai túi, trừ hai túi hành lý của họ, còn mười túi là quà. Vệ Thiêm Hỉ chiếm ba túi, bà cụ Vệ cũng ba túi. Ba nhà Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ mỗi nhà một túi. Túi nặng nhất, to nhất là món quà đặc biệt mà Vệ Đại Nha cùng Tạ Ngọc Thư và Vệ Nhị Nha bàn bạc để chuẩn riêng cho bảy em nhà họ Vệ.

Bà cụ Vệ vui đến nheo cả mắt , nhưng miệng vẫn quên trách, "Về nhà thì cứ về, mua lắm thứ thế gì? Không mua thì chẳng lẽ đuổi các con cho nhà? Đi đường mệt, còn khuân vác cả đống đồ, thấy phiền ?"

Bà cụ sang Vệ Đại Trụ: "Đại Trụ, con là cả, dạy dỗ các em, sửa cho chúng cái tính tiêu tiền hoang phí. Không coi tiền như cỏ rác, ?"

Vệ Đại Trụ vội vàng kêu oan: "Mẹ, của con. Những thứ đều do Đại Nha mua cả. Con bé tiết kiệm suốt nửa năm nay, định gửi bưu điện về nhà, nhưng một món đồ quý giá, sợ gửi sẽ hỏng, nên mới quyết định tự mang về. Nếu mắng thì mà mắng nó, oan cho con lắm!"

 

Bà cụ Vệ ngỡ ngàng, dụi tai như để cho rõ hơn, mặt đầy vẻ nghi hoặc: "Con gì? Những thứ đều do Đại Nha mua? Trời ơi, Đại Nha ở phòng thu mua mà là ổ cướp ? Cướp của nhà giàu nào mà lắm tiền thế?"

Vệ Đại Nha kịp khoe công thì bà cụ trút lên một chậu nước bẩn. Cô vội vàng giải thích với vẻ tủi : "Mẹ, đừng nhiều đồ mà nghĩ là đắt. Con mua đều rẻ cả."

"Con ở phòng thu mua, mấy tháng nay qua nhiều thành phố lớn, rõ ở đồ rẻ. Thêm nữa, con quen với các thương nhân, họ con mua cho gia đình nên chỉ tính giá gốc, chẳng tốn bao nhiêu cả! Mẹ cứ yên tâm, con tính toán kỹ ."

Bà cụ vẫn tin: "Bịa, con cứ bịa tiếp . Chục túi lớn thế , dù rẻ thì cũng tốn mấy chục đồng chứ gì? Mẹ mày xa, nhưng tính toán, đừng nghĩ lừa ."

Không còn cách nào khác, Vệ Đại Nha đành lôi sổ ghi chép , liệt kê từng khoản chi. Vệ Nhị Trụ, sơ sơ, to từng dòng cho bà cụ . Sau khi kiểm chứng, bà cụ mới miễn cưỡng tin.

Ngay đó, bà cụ sang với Vệ Đại Nha: "Đại Nha, nếu con mua rẻ như thì , nhớ mua thêm ít đồ để dành."

"Trước đó huyện lấy bưu kiện, ghé qua nhà lao động định mua vài chiếc áo ba lỗ cho các con, nhưng giá đắt mà còn cần tem phiếu, nỡ mua. Lần con , sẽ bảo các chị dâu đo kích cỡ của các con đưa cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-88.html.]

"À, con xem giúp nhà dì hai nữa. Dì đưa tiền cho , dặn mua gì đó cho nhà dì, thể bạc đãi với nhà . Nhớ ?"

"Với cả, loại sữa mạch nha đó dễ mua ? Dì bảo là thấy bé Hỉ nhà uống, trông bụ bẫm, thông minh, nên cũng mua cho cháu nội uống thử. Con thì mua vài hộp gửi về, dặn thêm mấy hộp cho bé Hỉ, con bé lớn , giờ mỗi ngày uống hai muỗng..."

 

Gặp hai cô con gái, bà cụ Vệ như biến thành cái máy , dường như bù đắp cho nửa năm gặp. May mà Vệ Đại Nha tính tình , nếu thấy phiền từ lâu.

Chia hết chín túi quà, chỉ còn chiếc túi nặng nhất, do Vệ Đại Trụ vác về, mở. Bảy cháu trai nhà họ Vệ lớp vải ngoài túi lộ những góc cạnh sắc nhọn, lòng đầy lo lắng.

"Cô năm... cô mua gì cho bọn cháu ? Thím mua cho bé Hỉ đồ ăn, đồ chơi, còn bọn cháu thì ?" Vệ Đông Chinh rụt rè hỏi.

Vệ Đại Nha tủm tỉm : "Nhóc Hỉ còn nhỏ, ăn mặc, đồ chơi đều mua nhiều hơn một chút. các cháu yên tâm, cô thiên vị . Bảy em các cháu cũng đều đồ ăn, đồ mặc, đồ chơi cả đấy, tất cả đều cô nhét cái gói gửi cho cha các cháu . Tự phòng mà lục tìm. Còn cái gói , đều là những tài liệu học tập cô đặc biệt khắp các hiệu sách ở nhiều thành phố để mua cho các cháu trong những chuyến mua hàng."

“Trước đây nửa năm, cô út bận chuẩn thi cử nên mua tài liệu học tập cho các cháu. Bảy em các cháu lo lắng như thế nào, cô đều thấy cả. Vì , cô mua luôn một đủ tài liệu học tập cho cả nửa năm. Thế nào? Vui ? Thích ?

Có phấn khích ?”

Mặt bảy em nhà họ Vệ méo xệch như quả mướp đắng. Bọn họ thể chẳng vui vẻ, sung sướng phấn khích chút nào ?

Có lẽ việc Vệ Nhị Nha nghỉ học nhiều năm nhưng chỉ ôn tập nửa năm đỗ đại học gây chấn động lớn đối với hiệu trưởng trường tiểu học Ái Quốc. Nửa năm nay, hiệu trưởng đó siết chặt chuyện học hành, các giáo viên đây vốn chẳng giao bài tập về nhà nay đều thi dốc hết tuyệt chiêu, vắt óc biên soạn đề bài, giao bài tập. Điều khiến khối lượng nhiệm vụ của bảy em nhà họ Vệ tăng vọt. Mỗi ngày, xong bài tập thầy cô giao ở trường là chẳng còn chút thời gian chơi đùa nào. Chưa kể, đống tài liệu học tập mà Vệ Nhị Nha và Tạ Ngọc Thư mua về cũng . Thời gian chơi của bảy em giảm mạnh…

Tuy nhiên, lợi ích cũng rõ ràng. Những bạn bè cùng lớp với bảy em nhà họ Vệ đều coi như gặp vận xui, bởi thành tích của bảy em luôn giữ vị trí dẫn đầu, bỏ xa tất cả. Từ đó, bọn họ nghiễm nhiên trở thành “con nhà ” trong miệng lớn, khiến ít bạn cùng lứa sống áp lực vô hình. Điều khó chịu hơn nữa là cái bóng áp lực đó như hình với bóng, chuyên đeo bám một nhóm để đày đọa.

Khi bảy em nhà họ Vệ lên lớp, các học sinh khác cũng lên lớp. Dù là học sinh các khối khác cũng ít nhiều cảm nhận áp lực từ bảy em nhà họ Vệ. so với những học sinh cùng lớp, áp lực chẳng đáng kể.

 

Nhìn đống tài liệu học tập mà Vệ Đại Nha mua về, bảy em nhà họ Vệ chỉ . họ sợ nếu biểu hiện chút hài lòng sẽ ăn đòn nhừ tử, chỉ còn cách gượng : “Cô năm, bọn cháu thích lắm, vui lắm, cực kỳ phấn khích. Cô mua bao nhiêu, chúng cháu bấy nhiêu, tuyệt đối để lãng phí!”

Vệ Đại Nha ngờ bảy đứa cháu trai của ý thức học tập cao như , thái độ học hành như thế. Cô lập tức hứa: “Các cháu cứ học chăm chỉ, tài liệu học tập sẽ bao giờ thiếu. Mỗi mua hàng ở , chắc chắn sẽ ghé qua hiệu sách địa phương để mua tài liệu học tập gửi về cho các cháu. À, cô còn mua thêm vài cuốn sách ngoài lề nữa, là đề . Các cháu xong bài tập thì thể thêm, học thêm kiến thức cũng gì là .”

 

 

Loading...