MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-09-17 01:00:34
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi bà cụ Vệ dẫn Vệ Nhị Trụ tới mượn lương nhưng ông cụ Vương – c.h.ế.t từ lâu – đuổi khỏi nhà, bà từng Nhị Đạo Câu.
Đứng nhà họ Vương, mái tranh cao nửa mét, cánh cổng và tường đất mục nát, bà cụ so sánh cảnh tượng hoang tàn mắt với hình ảnh ngôi nhà khá khang trang trong ký ức, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận .
Bà cụ đẩy cánh cổng .
Vương Phương về nhà đẻ, chồng cô cũng theo, đang bận rộn cắt giấy bồi trắng.
Bà cụ Vệ tấm giấy bồi trắng, trấn tĩnh một chút khàn giọng hỏi:
"Mẹ cháu ? Đang để ở gian nào?"
Vương Phương thấy bà cụ Vệ nhớ những ám ảnh tâm lý thể xóa nhòa, vội vàng dậy, cung kính gọi một tiếng "dì cả" dẫn bà cụ trong phòng.
Bà cụ Vệ thấy bà cụ Vương, tóc tai rối bù, thể gầy yếu. Bà cụ dùng tay chạm nhẹ bàn tay bà cụ Vương, chỉ cảm nhận xương cốt lạnh lẽo.
Khóe mắt bà cụ Vương còn đọng chút nước mắt, đôi mắt mở trừng trừng, miệng hé , con ngươi đục ngầu còn chút thần sắc nào, như khắc sâu sự cam lòng và lưu luyến lên khuôn mặt hốc hác .
Những ký ức về bà cụ Vương trỗi dậy trong đầu bà cụ Vệ, xoay vòng ngừng.
Khi còn nhỏ, cô em gái lúc nào cũng bám theo bà cụ, gì cũng sát cánh bên . Khi đó, bà cụ từng nghĩ sẽ chăm sóc cô em mãi, cho đến khi em gái cưới một thật lòng yêu thương, nguyện ý sống bên cả đời.
Bà cụ .
Bà cụ Vệ vẫn nhớ như in ngày Tôn Tiểu Anh dẫn Vương Thiết Đản đến gặp bà cụ:
"Chị, đây là em chọn, chị thấy thế nào?"
Ngày đó, bà cụ dáng vẻ thật thà chất phác của Vương Thiết Đản lừa gạt, cứ ngỡ ông là đáng tin cậy, nên yên tâm giao phó cả cuộc đời em gái cho ông .
Không ngờ, đó là khởi đầu của bi kịch cả đời Tôn Tiểu Anh.
Ngày xưa, ba chị em họ Tôn ví như ba đóa hoa rực rỡ, ai cũng là bậc tuyệt sắc. Trong đó, Tôn Tiểu Anh là nhất. Nếu khung cảnh ngày Tôn Tiểu Anh mới về nhà chồng, lẽ ai cũng nghĩ Tôn Tiểu Anh lấy một chồng xứng đôi và gia đình sung túc nhất. Vậy mà ai ngờ cuối cùng nông nỗi ?
Không thể nào chấp nhận nổi.
Nhìn bộ dạng tàn tạ của Tôn Tiểu Anh lúc qua đời, bà cụ Vệ kìm nữa, nước mắt tuôn rơi ngớt.
"Phương , chuẩn một chậu nước ấm, chải chuốt cho cháu thật chỉnh tề. Lấy bộ đồ tang cháu chuẩn sẵn , để cháu đàng hoàng." Bà cụ Vệ khàn giọng .
Vương Phương lúng túng. Nấu một chậu nước ấm thì dễ, nhưng đồ tang tìm ở ?
Có lẽ ngay cả bà cụ Vương cũng ngờ sẽ sớm như , nên chuẩn sẵn đồ tang.
"Dì cả... đồ tang."
Vương Phương hổ, cố gắng lắm mới thốt vài chữ. Bà cụ Vệ khựng , quanh gian nhà trống trải, cắn răng :
"Không đồ tang thì chắc bộ đồ sạch sẽ chứ? Tìm lấy một bộ sạch, ít vá nhất thể. Nếu , cháu xuống sẽ chê. Mẹ cháu lúc trẻ thích dáng lắm mà..."
Vương Phương vội vã lục tung ngóc ngách để tìm bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất và ít vá nhất cho . Trong lúc đó, Tôn Nhị Anh cũng kịp chạy tới.
Hai bà bạn già cùng lau sạch bụi bẩn bà cụ Vương, gỡ gạc mái tóc rối tung, cho bà bộ quần áo sạch sẽ. Họ dùng giấy bồi che khuất mặt, nhanh chóng bắt tay lo liệu chuyện tang lễ.
Chưa từng đến nhà họ Vương thì họ nghèo đến mức nào. Lần bước , cả bà cụ Vệ và Tôn Nhị Anh đều sự tiêu điều ở đây cho bàng hoàng.
Bà cụ Vương mất , ngay cả một cỗ quan tài cũng , đừng đến tiền để tang lễ. Thậm chí, áo tang và giấy bồi cũng là Vương Phương mang từ nhà chồng đến.
Bà cụ Vệ và Tôn Nhị Anh bàn bạc nhanh với , quyết định thứ đơn giản hết mức. Không quan tài thì lấy chiếc hòm gỗ mà Vương Thiết Đản lúc còn sống nhờ thợ mộc thế.
Nhà đủ tiền dựng rạp, thì dán tạm hai tấm giấy bồi trắng lên tường lễ. Đám tang sơ sài đến đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-73.html.]
Nhìn nấm mộ mới đắp tròn, ánh mắt bà cụ Vệ cuối cùng cũng lấy chút thần sắc.
Đứng mộ bà cụ Vương, bà cụ Vệ nhặt một thanh củi to bằng cánh tay trẻ nhỏ từ đất lên, vung thẳng vợ chồng Vương Đại Sơn.
"Đồ lười chảy thây! Mẹ các lớn tuổi như mà các nỡ lòng nào để đồng việc? Nuôi lũ ăn như các để gì?"
"Hôm nay, bà đây đánh gãy chân các ! Mẹ các chiều các , nhưng bà đây thì !"
"Đồ vô phúc! Đó là các ! Các dồn đến chết, ai sẽ giúp đỡ các nữa?"
Vương Thiết Đản, kẻ khiến bà cụ Vương mất mạng, là đứa trẻ bà cụ Trương và Mã Chiêu Đệ chiều hư. Nó ngang ngược đến mức ai cản nổi. Thấy bà cụ Vệ đang đánh cha , mắt nó đỏ ngầu, hùng hổ lao về phía bà cụ.
nó đánh giá sai sức chiến đấu của bà cụ Vệ.
Bà cụ Vệ thấy thằng nhãi con lao , lập tức chuyển hướng cây gậy trong tay, quật thẳng nó. Bà cụ nhắm những chỗ nhiều thịt, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau thấu tận xương. Vài gậy xuống, Vương Thiết Đản lăn đất, kêu la thảm thiết, chẳng còn sức phản kháng.
Vừa đánh, bà cụ Vệ mắng:
"Đồ bất hiếu! Có cái đầu ngu si của mày húc c.h.ế.t bà nội mày ? Hôm nay, bà gõ mở cái đầu xem bên trong là giòi bọ phân bẩn. Đó là bà nội của mày, bà nội ruột đấy!"
Vương Thiết Đản đó, đau đớn rên rỉ. Mẹ Mã Chiêu Đệ chịu nữa, tiến lên can ngăn:
"Chị bên nhà thông gia ơi, trẻ con hiểu chuyện, chị là dì cả, bỏ qua ?"
"Không !"
Bà cụ Vệ trừng mắt, một tay chống nạnh, tay chỉ gậy mặt Mã Chiêu Đệ:
"Nhà họ Mã dạy con gái kiểu gì ? Dạy loại ăn thế ? Lấy chồng mà gì, bắt chồng hầu hạ. Nhà họ Mã sinh con gái, sinh bà nội thiên hạ hả? Trẻ con gì, còn lớn các thì gì? Tránh !
Nếu dám ngăn bà đây dạy dỗ lũ con bất hiếu nhà họ Vương, bà đây đánh luôn cả bà!"
Mẹ Mã Chiêu Đệ cây gậy chỉ thẳng mặt , sợ hãi lùi , gượng:
"Chị bên nhà thông gia, chị dạy cháu thì chúng gì dám cản. Chị cứ dạy, cứ đánh, đừng nương tay!"
Mã Chiêu Đệ ôm bụng, kêu lên tuyệt vọng:
"Mẹ ơi!!!"
Mẹ Mã Chiêu Đệ nhanh chóng nhận tình hình vượt quá khả năng xử lý của . Không chậm trễ, bà tìm cách thoái lui.
Trong mười dặm quanh đây, ai chẳng bà cụ Vệ nổi giận thì một cũng thể địch ngàn quân, mắng chửi thì chỉ đào hố chui xuống?
Không bà giúp con gái và cháu ngoại , mà là bà còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ như , Mã Chiêu Đệ thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Để tránh rước họa , của Mã Chiêu Đệ nhanh chóng dẫn con trai và con dâu rời . Mẹ chồng của Vương Phương, thấy bà cụ Vệ với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, cũng vội vàng kiếm cớ dẫn cháu lẩn mất. Trước mộ phần giờ chỉ còn ba con trai của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp, cùng vợ chồng Vương Phương, vợ chồng Vương Đại Sơn và Vương Thiết Đản đang đất, rên rỉ rằng tay gãy.
Ông cụ Diệp thấy bà cụ Vệ mệt, liền kín đáo hiệu cho Tôn Nhị Anh, bảo vợ cùng ba em nhà họ Vệ khuyên bà cụ Vệ bỏ gậy xuống.
Tôn Nhị Anh dám điều đó ? Không.
Ba con trai nhà họ Vệ càng dám.