MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-09-17 00:50:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Quốc Đống vội giải thích:

"Thím, thím cháu . Nhà cháu cháu học lên nữa, còn bảo tìm một học thức để cưới. cháu chỉ thích Nhị Nha thôi. Nếu , chắc chắn ủng hộ, còn thể gây rắc rối cho Nhị Nha. Thế nên cháu chờ, đợi cháu thi đỗ đại học, khả năng nuôi Nhị Nha chuyện rõ ràng. Lúc đó, cha cháu đồng ý cũng đồng ý."

Trần Quốc Đống tự thấy kế hoạch của , nhưng bà cụ Vệ thì đồng tình.

Đối diện ánh mắt lo lắng của , bà cụ hít một sâu, hiếm khi kiềm chế cơn giận:

 

"Quốc Đống, thím tạm tin những gì cháu là kế hoạch cho tương lai. thím một câu hỏi: Nếu cha cháu vẫn đồng ý, cháu định thế nào? Để Nhị Nha cứ mãi danh phận mà theo cháu ?"

"Quan hệ chồng - nàng dâu mà , cháu giữa chịu khổ. Tâm tư của Nhị Nha tinh tế thế nào, thím là hiểu rõ. Nhìn cháu khổ, con bé chắc chắn còn đau lòng hơn. Vậy là cháu định để cả hai cùng khổ mãi ?"

Bà cụ bĩu môi:

"Với , thím đồng tình với cái kiểu cháu định cãi lời cha tự lo thứ. Quốc Đống, cháu nghĩ cho kỹ . Nghĩ xong thì cho thím câu trả lời chắc chắn, trong nửa tháng thôi. Nếu nửa tháng tin gì, thím sẽ nhờ tìm mối khác cho Nhị Nha."

"Dù nhà cháu điều kiện thế nào, dù cháu thật lòng với Nhị Nha bao nhiêu, nếu cháu thông tư tưởng của cha , thím cũng đồng ý gả Nhị Nha cho cháu. Đại Nha, mang bọc đồ . Mẹ con vác về, nghỉ, khi trời tối vẫn về tới nhà ."

Vệ Đại Nha ngẩng đầu mặt trời treo cao bầu trời. Mới chỉ tầm nắng gay gắt, mà bà cụ Vệ quyết định về nhà khi trời tối. Cô vẫn ăn trưa, bụng đói đến mức lưng như dán bụng, sức mà vác gói hàng to thế ?

Ngoài , Vệ Đại Nha cũng cảm thấy khá thương cảm cho Trần Quốc Đống.

Trong suy nghĩ của cô , một đàn ông dám vì yêu mà cãi lời gia đình, đối đầu với cha như Trần Quốc Đống, đúng là một chồng lý tưởng. Là con gái, ai mà chẳng rung động một như .

trong mắt bà cụ Vệ, một đàn ông hành xử như thế là trách nhiệm, thể dựa dẫm . Ai lấy thì đúng là đầu óc tỉnh táo. Hôm nay thể bỏ rơi cha ruột của , chuyện vứt bỏ vợ con cũng chẳng việc khó khăn.

Trần Quốc Đống thể để bà cụ Vệ bỏ như . Cậu cố giữ bà cụ , khăng khăng rằng dù chuyện giữa và Vệ Nhị Nha thành , giúp thì giúp đến cùng.

Bà cụ Vệ chỉ để một câu: “Không công nhận lộc,” giục Vệ Đại Nha vác gói hàng lên và rời như bay. Hai con mỗi xách một đầu gói hàng, dù mệt nhưng vẫn chịu đựng . Nhờ mà tốc độ bộ cũng chậm .

Họ rảo bước nhanh hết sức, cuối cùng cũng về đến nhà ngay bữa trưa, cả hai thở .

Trên đường về, bà cụ Vệ mắng thầm vợ chồng Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư bao nhiêu . Về đến nhà, bà cụ cầm lấy cái kéo lớn, cắt phăng phăng gói hàng như thể đang trút giận lên đôi vợ chồng .

Vừa cắt, bà cụ làu bàu: “Nhà thằng cả rốt cuộc định gì? Gửi cái gói to thế về, định tao kiệt sức mà c.h.ế.t ?”

Gói hàng tháo một cách thô bạo, bên trong lộ mấy gói nhỏ hơn rơi lăn lóc xuống đất.

Với khả năng nhận chữ hạn chế của , bà cụ chỉ mấy chữ đó mà đoán mò. Không rốt cuộc vợ chồng Vệ Đại Trụ gì, bà cụ đành gọi Vệ Nhị Nha giúp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-62.html.]

Vệ Nhị Nha chuyện bà cụ và Trần Quốc Đống đang hẹn hò. Như khi, cô bước một cách tự nhiên, qua các gói hàng sắp xếp ngay ngắn thành một hàng.

“Mẹ, cả và chị dâu mua đồ cho nhà . Gói đầu tiên là của , ba gói tiếp theo là của ba trai, gói thứ tư là của con và chị, gói cuối cùng là của con bé Hỉ. Mẹ nhắn gì với cả chị dâu ?”

Bà cụ Vệ nhăn mặt, tặc lưỡi: “Nhắn , đây là tấm lòng của cả chị dâu chúng mày, thể giấu diếm .”

Nghe tin đồ chia, hai nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đến nhanh. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha nhanh tay tháo gói hàng, lôi thứ bên trong, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.

“Ôi, chị dâu cả chu đáo quá, còn gửi cho nhà con một tấm vải nữa chứ. Màu cái áo cho Nhị Trụ thì , phần vải thừa còn đủ để may quần đùi cho hai đứa con nghịch như khỉ nhà con mặc mùa hè!” Lý Lan Tử phấn khởi .

Trương Xuân Nha cũng nở nụ lộ hai má lúm đồng tiền đặc trưng: “Chị dâu hai, chị dâu cả gửi cho nhà em cũng là vải, màu nhạt hơn một chút, em thấy hợp để may đồ mùa hè lắm.”

Diêu Thúy Phân cho con b.ú xong cũng chạy tới. Chị tháo gói hàng, tưởng bên trong cũng là vải. Trong đầu sẵn kế hoạch dùng vải để may gì, nhưng khi mở thấy là một cuốn sách với tiêu đề: “Cẩm Nang Nuôi Dạy Con Cái Dành Cho Người Phụ Nữ Ưu Tú.”

“Vải ? Vải nhà con ? Sao nhà chị dâu hai và chị dâu ba đều vải, mà đến lượt con thì là một cuốn sách? Anh cả chị dâu thiên vị quá…” Diêu Thúy Phân lẩm bẩm.

 

Bà cụ Vệ chữ, để Vệ Nhị Nha tên cuốn sách. Nghe xong, bà cụ lập tức trừng mắt, dạy dỗ Diêu Thúy Phân một trận: “Cần gì vải? Cần gì vải? Giờ con cần nhất là cái gì, trong lòng tự ? Mẹ cho các con rõ, cả chị dâu gửi đồ là tấm lòng, gửi thì cũng là lẽ thường. Đứa nào dám linh tinh, đừng mong nhận gì, giữ hết!”

Diêu Thúy Phân cúi đầu im lặng. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha vội vàng gật đầu lia lịa.

Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cũng mở gói hàng của , bên trong là dây buộc tóc đỏ, hộp kem dưỡng da… Cả hai chị em vui đến mức ngậm miệng.

Cuối cùng, chỉ còn gói hàng của bà cụ Vệ và của Vệ Thiêm Hỉ mở.

Bà cụ Vệ thấy ánh mắt háo hức như phát sáng của con trai và con dâu, nỡ để họ chờ lâu hơn nữa, bèn chậm rãi tháo gói hàng của . Bên trong là một tấm vải màu xanh đen, kèm theo nhiều loại hạt khô và đồ ăn vặt.

Khi mở gói hàng của Vệ Thiêm Hỉ, màu sắc sặc sỡ của những tấm vải bên trong suýt chói mắt cả nhà.

Nổi bật nhất là một tấm vải hoa màu hồng nhạt vô cùng bắt mắt.

Dưới lớp vải hoa là tấm vải màu xanh nước biển, in hình những chú chim nhỏ, đến lớn cũng mê mẩn.

Lớp cùng là một tấm vải xanh bộ đội, chất liệu dày dặn, mềm mại, là loại vải lấy từ trong quân đội.

Bà cụ Vệ lục lọi gói hàng của vợ chồng Vệ Đại Trụ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm một lá thư. Bà cụ lá thư, đối diện với những dòng chữ đó một lúc lâu thở dài, đưa thư cho Vệ Nhị Nha: “Nhị Nha, con cho .”

Vệ Nhị Nha nhận thư, lướt qua một lượt, bắt đầu . “Gửi yêu quý của chúng con…”

Bà cụ Vệ rùng khó chịu vì cách xưng hô . “Con cái gì đấy? Nhị Nha, đàng hoàng, đừng mấy câu nổi hết da gà!”

Vệ Nhị Nha bất lực: “ cả chị dâu thế , sến đến mức nào thì mức đó. Con .”

 

 

Loading...