MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-09-15 06:00:05
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cũng đúng.” Tôn Nhị Anh sang bà cụ Vệ, hỏi: “Chị ơi, chị chuyện ? Tiểu Anh với cháu nó là Vương Thiết Đản đều nhập viện ! Tiểu Anh trật lưng, hình như xương chân cũng đập gãy. Còn thằng bé nhà họ thì nặng lắm, gạch đập trúng đầu, khâu mấy mũi. Không tỉnh , mà nếu tỉnh thì sợ cũng thành ngớ ngẩn.”
Bà cụ Vệ đang bên giường dỗ Vệ Thiêm Hỉ ngủ, đến đây thì tay khựng . Bà cụ sửa chăn cho cháu bé, thẳng dậy, lạnh nhạt hỏi: “Liên quan gì tới chị? Người nhà quê việc nặng thì trật lưng là chuyện bình thường, đập gãy xương chân thì tại cô cẩn thận chứ .”
Bà cụ nhạt: “Còn thằng cháu cô , nó gì thì kệ nó. Nó coi cháu chị là cháu thì chị chạy đến nhận chúng nó cháu ? Chuyện là do ông nội Vương Thiết Đản tự gieo nghiệp, giờ con cháu chịu báo ứng, đáng đời!”
Tôn Nhị Anh định khuyên thêm nhưng bà cụ xua tay đuổi khéo: “Nếu em còn nhắc chuyện nhà họ mặt chị, chị bực , thì em mát mẻ mà !”
Tôn Nhị Anh ngậm miệng. Một lúc , bà cụ nhịn hỏi: “Chị ơi, dù cũng là em gái ruột, giờ nó thương thế , thể quan tâm gì …”
“Tiểu Anh thấy cả nhà chị sắp c.h.ế.t đói cũng như thấy. Chị quan tâm nó gì? Em từ đến thì về đó , chị em thấy phiền chịu nổi. Sau bớt tới gây rối cho chị.”
Bà cụ Vệ nổi trận lôi đình, ai cũng e dè. Tôn Nhị Anh hiểu rõ tính khí của bà cụ nên dám can ngăn thêm, chỉ len lén liếc mắt Vệ Thiêm Hỉ, vắt óc tìm chuyện để trò chuyện với bà cụ. "Chị , cháu gái chị trông kháu khỉnh quá, trắng trẻo mũm mĩm thế , là khỏe mạnh !"
câu nịnh nọt như đụng tổ ong, chẳng những lấy chút cảm tình nào, Tôn Nhị Anh còn bà cụ tặng cho một cái lườm sắc lẹm.
Bà cụ Vệ lạnh lùng hỏi, "Cô thấy con bé Hỉ đang bệnh, gọi mãi chẳng tỉnh ? Cả nhà đang lo thu xếp đồ đạc để đưa con bé lên bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô. Tôn Nhị Anh, cô về nhà ? đang rối bời, chẳng thời gian cô lải nhải!"
Tôn Nhị Anh khựng , đầu Diêu Thúy Phân, thấy mắt chị vẫn còn sưng. Không nhiều, Tôn Nhị Anh vội lấy một nắm tiền, nhét thẳng tay Diêu Thúy Phân.
Diêu Thúy Phân hoảng hốt, hét lên, vội vàng trả tiền. Vừa nhét túi Tôn Nhị Anh , "Dì hai, dì gì ? Cháu thể nhận tiền của dì ! Thời buổi ai kiếm tiền cũng cực khổ. Nhà Diệp Tử sắp thêm thành viên, dì giữ tiền lo cho họ !"
Tôn Nhị Anh chịu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diêu Thúy Phân, nhét tiền túi chị, nghiêm giọng: "Thúy Phân, cháu coi dì như ngoài ? Cả nhà là , thấy con bé đáng yêu như thế, dì chỉ góp chút sức lo cho cháu. Sao cháu ngăn dì tròn trách nhiệm của bậc ông bà?"
"Dì khá giả, chỉ giúp một chút. Cháu và Tứ Trụ đừng chê ít, đây là tấm lòng của dì."
Diêu Thúy Phân vẫn dám nhận, mãi đến khi bà cụ Vệ lên tiếng, "Nhận , Thúy Phân. Để cái ngốc chịu thiệt một mà suy nghĩ. Nhớ kỹ, mỗi dịp lễ Tết ai đến thăm cô ?
Lòng cô nhân hậu thì , nhưng đừng biến thành ngu ngốc. Đến lúc nào cô thất vọng, thì xem nhà ai còn thăm cô dịp Tết. Dựa cái nhà họ Vương lòng lang sói ? Cô mơ !"
Những lời đ.â.m thẳng lòng Tôn Nhị Anh. Bà cụ chỉ gượng , dám cãi. May , lúc Đại Trụ và Tứ Trụ nhà, giải thoát bà cụ khỏi cơn giận của chị gái.
Đại Trụ bảo, "Mẹ, thôi đừng nữa. Mẹ nấu ăn ngon, vài món cho khách . Người đưa bé Hỉ bệnh viện tới, đang tìm chỗ đậu xe trong làng."
Tôn Nhị Anh lau mồ hôi lạnh trán, thầm hứa từ nay sẽ bao giờ bênh vực Tôn Tiểu Anh nữa. Thật đúng là ơn mắc oán!
Nghe lời Đại Trụ, bà cụ Vệ đầu Thiêm Hỉ vẫn giường, cau mày. Trong lòng bà cụ tự hỏi: "Con bé mãi tỉnh? Chẳng lẽ bà Lộ Thần đoán sai ?"
Để tiếp đãi những Đại Trụ mời đến giúp, bà cụ Vệ đích bếp, xào rau, hầm thịt. Bà cụ sai Đại Nha và Nhị Nha mang đồ ăn lên phòng khách, còn thì quanh quẩn trong bếp, lo lắng như con kiến bò chảo nóng.
"Nếu con bé vẫn tỉnh, chắc lên bệnh viện ở Thủ Đô thật . Chắc chắn bà Lộ Thần đoán sai." Bà cụ rối trí.
Trong lúc , tiếng đùa của Đại Nha và Nhị Nha vang lên từ ngoài sân.
"Ồn ào cái gì? Có khách mà giữ ý! Lớn , để chê thấy nhục ?" Bà cụ nổi giận, mắng xối xả hai chị em.
Đại Nha cúi gằm mặt, cắn môi, đỏ bừng cả tai, lủi bếp. Nhị Nha len lén mách, "Mẹ, chị đưa mắt liếc lính mặc đồ rằn ri , ánh mắt dán chặt rời. Nếu con gọi, chắc chị còn ngây đó!"
"Choang!" Tiếng bát vỡ vang lên trong bếp. Cùng lúc đó, từ phòng của Tứ Trụ, tiếng ré lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-58.html.]
Thiêm Hỉ nhịn nữa, nếu cứ để đói thêm, chắc cô bé chẳng còn sức để .
Nếu là ngày thường, Vệ Đại Nha đừng đến vỡ bát, chỉ cần sứt mẻ một cái thôi cũng đủ để bà cụ Vệ túm lấy tai mà mắng cho một trận. hôm nay, bà cụ Vệ như .
Lý do đơn giản: bà cụ thấy tiếng của bảo bối trong lòng . Làm gì còn tâm trí để mà trách mắng Vệ Đại Nha nữa?
Dù tiếng của Vệ Thiêm Hỉ, nhưng với bà cụ, nó chẳng khác nào âm thanh dễ nhất đời!
“Ôi trời, cháu ngoan của bà ơi, cuối cùng cháu cũng tỉnh !”
Bà cụ Vệ quăng thẳng thứ trong tay lên bếp, chân bước như bay chạy thẳng từ bếp đến phòng của Vệ Tứ Trụ.
Vệ Đại Nha thở phào nhẹ nhõm như thoát chết, nhanh nhẹn dọn sạch mảnh bát vỡ đất, miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn cháu gái cứu cô một mạng!”
Bà cụ Vệ lao thẳng phòng của Vệ Tứ Trụ, thấy Diêu Thúy Phân đang ôm Vệ Thiêm Hỉ rấm rứt thôi, liền vung bàn tay to như chiếc quạt lá quất lưng Diêu Thúy Phân:
“Khóc gì mà , con cái gì? Con bé đói như , mau cho nó b.ú !”
Diêu Thúy Phân lúc mới tỉnh , vội lau nước mắt. Nhìn quanh thấy trong phòng đàn ông, liền kéo áo lên cho con bú.
Nhìn thấy con gái mở mắt b.ú ngon lành, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay của Diêu Thúy Phân cuối cùng cũng hạ xuống.
đứa trẻ rốt cuộc bệnh gì? Sao đột ngột khỏi như ? Diêu Thúy Phân nghĩ mãi vẫn hiểu.
…
Trong phòng khách, Vệ Đại Trụ đang tiếp đãi những lính trong đội bộ đội, chuyện trò dùng bữa.
Hai lính vẫn còn ngượng ngùng, đến mức chỉ dám gắp những món ở gần . Vệ Đại Trụ khuyên bảo mấy , họ mới thoải mái hơn chút.
Một : “Thủ trưởng Vệ, hôm nay chúng đến muộn, thật sự xin …”
Nghe , Vệ Đại Trụ như trở thành một con khác. Cái dáng vẻ nhút nhát, vụng về thường ngày mặt bà cụ Vệ biến mất, đó là vẻ nghiêm nghị mà nhà họ Vệ từng thấy. Anh nghiêm mặt :
“Đến trễ quả thật chuyện nhỏ, nhưng hôm nay là việc riêng của , sẽ truy cứu. Tuy nhiên, các nên chuẩn sẵn một lý do để giải thích. Nếu lãnh đạo của các hỏi, ít nhất các còn lời mà .”
Người lính vội đáp:
“Trên đường xảy một sự cố, chuyến xe khách từ huyện đến tỉnh lao xuống khe núi. Khi chúng qua đó, giúp đỡ một tay. Đợi đội cứu hộ địa phương đến, chúng mới rời , vì thế mới chậm trễ một chút.”
Vệ Đại Trụ khựng , sắc mặt căng thẳng:
“Cậu gì? Chuyến xe từ huyện đến tỉnh lật? Có chuyến xuất phát lúc đến chín giờ rưỡi ?”
Hai lính đồng loạt gật đầu:
“ , chính là chuyến đó. Thương vong nghiêm trọng. Xe chật kín , e rằng sống sót đến mười.
Nhiều kéo khỏi xe thì còn thở.”