MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:56:13
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đầu, cô còn lo ngại pháp luật trong nước đủ chặt chẽ để bảo vệ bản quyền sáng chế. Vệ Đại Trụ giải thích rằng sáng chế đăng ký qua kênh quân đội, thuộc loại sáng chế đặc biệt, tính bảo mật cao hơn bình thường nhiều. Nếu ai ăn cắp sáng chế , chắc chắn sẽ chuốc lấy hậu quả.
Nghe , Vệ Thiêm Hỉ yên tâm.
Đi theo nhà nước, theo lãnh đạo, chắc chắn cơm ăn!
Lần , cô dự định đăng ký sáng chế cho chất tẩy rửa rắn theo con đường quân đội.
Tạ Ngọc Thư chọc ngón tay trán Vệ Thiêm Hỉ:
" là nhóc con ranh ma. Đăng ký sáng chế đặc biệt qua quân đội tốn tiền. Nếu cháu cảm ơn, thì cho bác chút phí vất vả !"
Nói , bà cúi xuống xem công thức Vệ Thiêm Hỉ giấy.
Tạ Ngọc Thư chỉ đùa, bà nỡ lấy tiền từ Thiêm Hỉ.
Hiểu ý bà , Thiêm Hỉ gian, chỉ hai em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang:
"Bác, cháu sẽ dùng tiền để mua sách luyện thi đại học cho Kiện và Khang. Muốn thi đỗ đại học thì bài tập chất cao hai ba mét! Cháu đảm bảo bác sẽ hai đứa con là sinh viên."
Hai em Quốc Kiện và Quốc Khang đang đùa nghịch trong phòng khách. Nghe Vệ Thiêm Hỉ nhắc đến , cả hai ngớ . Vừa định lên tiếng thì cô sẽ mua sách chất cao hai ba mét. Cả hai cuống cuồng.
"Em gái ơi, đừng chơi khăm thế! Bài tập bọn đủ nhiều . Nếu thêm nữa, chắc bọn thành mọt sách bốn mắt mất.
Thương ! Đừng mua nữa. Đợi đại học, kiếm học bổng mua váy cho em nhé!"
Vệ Thiêm Hỉ vỗ túi, lắc đầu:
"Không cần, em giàu hơn các !"
Hai em lập tức bỏ , chịu thêm tổn thương từ cô em gái.
Quả nhiên, em gái tai họa lúc nào cũng khiến đau đầu.
Tạ Ngọc Thư thức khuya xong bản đăng ký sáng chế, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ xem. Cô ghi nhớ cấu trúc đơn xin sáng chế, giao cho bà . Suốt thời gian đó, Tạ Ngọc Thư bận rộn thủ tục đăng ký sáng chế đặc biệt.
Còn Vệ Thiêm Hỉ, vốn quen "trốn tiết" dù là học sinh giỏi, chỉ xin phép giảng viên tìm đến phòng thí nghiệm của Cốc Thạc để mượn thiết .
Sản phẩm chất tẩy rửa rắn nhắc đến trong bằng sáng chế đó liệu thể chế tạo , chỉ thể khẳng định khi tự tay thử. Thực tiễn là thước đo duy nhất của chân lý.
Cốc Thạc lo lắng Vệ Thiêm Hỉ hỏng thiết thí nghiệm của bộ phận kỹ thuật, sợ cô tự thương. Vì , đặc biệt đích hướng dẫn Vệ Thiêm Hỉ sử dụng các thiết thí nghiệm. Sau đó, giám sát cô trong suốt ba ngày, xác nhận rằng quy trình của cô vô cùng nghiêm ngặt và bất kỳ nguy cơ rõ ràng nào, mới điều trợ lý nghiên cứu của đến hỗ trợ cô, còn bản thì công việc nghiên cứu chính.
Bằng sáng chế mà Vệ Thiêm Hỉ chép xuất phát từ hành tinh Lobita, vượt xa trình độ khoa học hiện tại Trái Đất. Mặc dù cô cố gắng kiểm soát chặt chẽ quy trình thí nghiệm, nhưng kết quả vẫn khiến cô chút thất vọng.
Một chất tẩy rửa rắn đáng lẽ chế tạo, cuối cùng biến thành một bánh xà phòng lớn, khiến cô khỏi chán nản.
Sau khi dọn sạch bàn thí nghiệm và sắp xếp bộ quy trình, Vệ Thiêm Hỉ nhét bánh xà phòng nguội và đông đặc túi nhỏ, từng bước chán nản rời khỏi phòng thí nghiệm, cúi đầu lầm lũi về dãy nhà nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-125.html.]
Bà cụ Vệ đang cầm một bình tưới bằng thiếc, cẩn thận tưới mấy cây dưa leo nhỏ trong sân. Thấy Vệ Thiêm Hỉ bước , bà cụ hỏi ngay: "Nhóc Hỉ, thứ cháu thành công "
Vệ Thiêm Hỉ im lặng, lôi bánh xà phòng lớn từ trong túi , đưa cho bà cụ, giọng ngập ngừng: "Bà, bà thử xem. Thứ chắc chắn hơn loại xà phòng giờ nhà dùng, bền hơn, rửa rát da tay. Ngoài mấy điều đó ... thì chẳng gì đặc biệt nữa"
Bà cụ Vệ ngẩn , đặt bình tưới sang một bên, cầm lấy bánh xà phòng từ tay Vệ Thiêm Hỉ. Nhìn cục xà phòng vuông vức, to lớn và khá bắt mắt, bà cụ : "Nếu đúng như cháu , thì đây là món hời đấy"
"Xà phòng vốn là thứ quý giá, nhúng nước một chút là hao mất nửa bánh. mà dùng nó giặt đồ thì sạch hơn hẳn tro củi. Chỉ điều, xài lâu tay sẽ nứt nẻ. Nếu thứ cháu hơn xà phòng, nhà phát tài "
"Phát... tài."
Ý định mở xưởng xà phòng của Vệ Thiêm Hỉ còn hình thành rõ ràng, cô cũng hề gì với bà cụ. Sao bà cụ nghĩ ngay đến chuyện kiếm tiền thế .
Bà cụ Vệ nhanh trí, nghĩ rằng Vệ Thiêm Hỉ kịp nghĩ đến khía cạnh kinh tế, liền phân tích cặn kẽ: "Nhóc Hỉ, con nghĩ xem. Ngày nhà chỉ dựa công thức thuốc, kiếm bao nhiêu tiền. Bây giờ nếu cháu chế công thức xà phòng thế , liên hệ với một xưởng xà phòng, chẳng kiếm bộn "
Vệ Thiêm Hỉ cầm ngón tay chọc chọc bánh xà phòng đục ngầu, lẩm bẩm hỏi bà cụ: "Nhà công thức, bán cho xưởng xà phòng. Tự mở xưởng hơn "
"Làm xà phòng việc nặng nhọc gì, cũng chẳng cần đầu óc quá sắc sảo. Chỉ cần mua nguyên liệu, thuê vài đào tạo thợ kỹ thuật, còn lo ép khuôn và đóng gói.
Trong khu quân nhân nhiều thế, đủ để mở một xưởng nhỏ. Nếu thiếu thì thể thuê thêm ở mấy làng lân cận. Bà thấy ."
Không nghĩ ngợi nhiều, bà cụ Vệ lập tức bác bỏ: "Nhóc Hỉ, ý của cháu là tư bản chủ nghĩa. Ý tưởng đó thì với bà thôi, đừng dại dột ngoài. Lỡ chộp lấy lớn chuyện, thì phiền toái nhỏ ."
Vệ Thiêm Hỉ sững : "Bà, nhất thiết tự . Bà thử với bác cả xem, liệu thể phối hợp qua đường quân đội . Cháu nhà nước đang thúc đẩy cải cách công tư hợp doanh, quân đội góp nhà xưởng, nhà góp kỹ thuật, sản phẩm cuối cùng mang danh quân đội. Nhà chủ, nhà nước mới là chủ. Nhà chỉ coi như đầu tư bằng kỹ thuật thô.i"
"Ký hợp đồng rõ ràng chuyện chia lợi nhuận là . Mình cần danh, chỉ cần lợi. Nếu xưởng xà phòng hoạt động , chỉ giải quyết vấn đề công việc cho gia đình quân nhân, mà còn kiếm tiền cho nhà nước. Xà phòng cũng tiện lợi cho dân, một công đôi ba việc. Nhà nước chắc chắn sẽ thấy lợi ích ."
"Dù nhà nước để ý, cũng chỗ dựa lớn mà. Thành tích ghi từng chút một, đang góp sức xây dựng xã hội chủ nghĩa, chứ chuyện tư bản ."
Nghe xong, bà cụ Vệ gật gù: "Ừ nhỉ, cháu cũng lý."
Ngay hôm , bà cụ kể chuyện với Vệ Đại Trụ, còn đưa thời hạn tối đa ba ngày. Dù , cũng cho bà cụ một câu trả lời dứt khoát.
Trong thâm tâm, bà cụ Vệ cũng tính sẵn. Nếu thể thông qua quân đội, thì thể bán công thức cho một xưởng xà phòng quốc doanh. Dù tiền kiếm nhiều bằng tự , nhưng vẫn là tiền.
Có thêm ngày nào, kiếm ngày đó.
Bà cụ Vệ tính toán vui vẻ bao nhiêu thì Vệ Đại Trụ đau đầu bấy nhiêu.
Vệ Đại Trụ đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, theo lẽ thường ông nên gây bất kỳ xáo động lớn nào. mệnh lệnh gần như cứng rắn của bà cụ khiến ông thể .
Tối đó, Vệ Đại Trụ bàn bạc với Tạ Ngọc Thư. Nghe ông chia sẻ nỗi lo, Tạ Ngọc Thư khuyên nhủ: "Trước mắt cứ tạm gác mấy vấn đề đó . Chuyện là giúp nhóc Hỉ, nhưng khi gửi đơn lên thì nên thật, mà nên trình bày là để giải quyết vấn đề việc cho gia đình quân nhân."
"Anh nghĩ xem, khu quân nhân rảnh rỗi nhiều thế nào. Ở quê thì còn thể đồng, nhưng ở đây đều dựa trợ cấp của nhà nước. Nếu giúp họ việc , một mặt giảm bớt gánh nặng cho quân nhân, mặt khác giúp việc để , giảm bớt chuyện phiền phức, cũng ít mâu thuẫn hơn, thấy ."
"Em nghĩ việc thể thành công."
Nghe lời Tạ Ngọc Thư, Vệ Đại Trụ tự nhiên cảm thấy vững lòng hơn.