MANG THEO HAI BẢO VẬT XUYÊN VỀ THẬP NIÊN 60 - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:01:22
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời buổi , mua một căn nhà phù hợp hề dễ. Các hộ gia đình đều đang ở nhà theo nhu cầu thiết yếu, phong trào đầu cơ nhà đất còn xuất hiện, nhà ở vẫn là tài nguyên khan hiếm. Vệ Đại Trụ dò hỏi mấy ngày liền mà vẫn tìm căn nào ý, trong lòng nóng như lửa đốt, cứ lúc rảnh rỗi là chau mày thở dài.
Một bạn trong quân đội của ông là Yến Chí Bình thấy ông còn về nhà ăn cơm nữa, mà chuyển sang ăn ở nhà ăn doanh trại, thì vô cùng ngạc nhiên. Yến Chí Bình bưng khay cơm xuống cạnh Vệ Đại Trụ và hỏi:
"Gần đây thế? Cả ngày cứ thẫn thờ như mất hồn, chuyện gì khó khăn ?"
Vệ Đại Trụ nghĩ Yến Chí Bình nhiều mối quan hệ bên ngoài hơn , bèn kể cho Yến Chí Bình ý định mua một căn nhà.
Nghe xong, Yến Chí Bình bật , tay chỉ về phía ngoài nhà ăn:
"Ngay bên ngoài cổng phía đông của doanh trại, chỗ sát với núi Di Sơn đó, sáu căn nhà liền kề đang bỏ , còn lo mua nhà ? Hay là cảm thấy giá đắt quá? Có cần gom giúp ít tiền ? Anh với chị dâu đều ở trong quân đội, đơn xin an cư nộp lên , mỗi tháng trích từ lương hai để trả dần, chẳng vẫn mua nhà ?"
Yến Chí Bình với vẻ đầy hứng khởi:
"Những căn nhà liền kề đó là do mấy ông lớn của đội quân móc câu hồi giải phóng xây, là dùng vật liệu nhất. Sau khi chúng thu giữ, chúng cứ để trống mãi. đồ đạc bên trong đều thuộc loại cao cấp. Lần , tư lệnh cũng bảo, chỉ cần chịu bỏ tiền thì đều thể mua . Chỉ là vì khu nhà đó sát doanh trại, dám bán tùy tiện, chỉ thể bán cho những lý lịch sạch sẽ. Nếu mua, cứ một đơn xin thẩm tra lý lịch, điền đầy đủ thông tin ở , nộp cho chính ủy Ngô. Sau khi duyệt xong thì thể đóng tiền và chuẩn dọn ở."
"Được, chiều nay sẽ đơn thẩm tra ngay, chuyện khá gấp." Vệ Đại Trụ nhanh tay xúc cơm, khiến Yến Chí Bình ngớ :
"Này, bạn, mấy căn nhà liền kề đó rẻ . Hai vợ chồng tích góp bao năm, đoán nhiều lắm cũng chỉ mua một phần ba thôi. Còn hai phần ba nữa, chẳng lẽ định trích từ lương để trả ?"
Vệ Đại Trụ bà cụ Vệ trong tay tiền, ông lo lắng về vấn đề , chỉ là tiện với Yến Chí Bình. Như vẫn , tiền bạc thể phô trương. Ông bèn tìm một cái cớ cho qua:
"Để vay tạm xem . Nhà ba em, ai cũng dành dụm chút ít. Đại Nha và Nhị Nha đều gia đình, thử hỏi mượn họ một ít, chắc cũng thiếu nhiều ."
Dù những căn nhà liền kề đó đắt mấy, chỉ cần một cục vàng nhỏ cũng đủ mua hai căn. Nếu dựa mối quan hệ để thương lượng giá, khi còn rẻ hơn nữa.
Trong khi Vệ Đại Trụ bận rộn mặc cả với bên quản lý tài sản, thì Tạ Ngọc Thư và Cốc Thạc, những ngày lặn lội đường xa, cuối cùng cũng về đến thôn Đầu Đạo Câu.
Ngửi thấy mùi khai nồng nặc, Tạ Ngọc Thư lập tức hạ quyết tâm, nhất định xong chuyện mà Vệ Đại Nha nhờ hai vợ chồng bà . Nếu , bà yên tâm để hai đứa con trai ở chỗ .
Về đến nhà họ Vệ, Tạ Ngọc Thư bà cụ Vệ ép uống một bát canh ngũ hành thanh tạng, đó kiểm tra sức khỏe cho từng trong nhà. Sau khi xác nhận ai vấn đề gì nghiêm trọng, bà mới yên tâm phần nào.
Ăn cơm xong, Tạ Ngọc Thư liền bàn bạc với Cốc Thạc việc bản mô tả đăng ký sáng chế cho canh ngũ hành thanh tạng.
Tạ Ngọc Thư đây từng sáng chế thuốc tây trong quân đội, những điểm cần chú ý khi . Sau khi sắp xếp ý tưởng, bà suy nghĩ kỹ bắt đầu cầm bút.
Cốc Thạc kỹ thuật trong quân đội, chuyên chế tạo pháo và tên lửa. Dù cách sáng chế thuốc, nhưng chút kinh nghiệm với các loại sáng chế khác. Anh cùng Tạ Ngọc Thư thảo luận suốt hai ngày liền, cuối cùng cũng thành bản đăng ký sáng chế.
Tạ Ngọc Thư hỏi bà cụ Vệ:
"Mẹ, tên đăng ký sáng chế nên ghi ai?"
"Đăng ký sáng chế? Là cái gì mà ghi tên?" Đây là đầu bà cụ thấy thuật ngữ cao cấp như .
Tạ Ngọc Thư kiên nhẫn giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-hai-bao-vat-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-105.html.]
"Nếu sáng chế kiếm tiền, thì tiền đó thuộc về tên đăng ký."
"Ồ, ?" Bà cụ Vệ hiểu , suy nghĩ một lúc :
"Thuốc là do nhóc Hỉ tìm , tiền kiếm đều thuộc về con bé. Ghi tên con bé ."
Tạ Ngọc Thư định , Cốc Thạc nhắc:
"Nhóc Hỉ đủ tuổi, đủ 18 tuổi mới . Nếu thì đổi tên, hoặc ghi tên con bé, trong ngoặc ghi giám hộ của con bé."
Bà cụ Vệ hiểu , vung tay quyết định:
"Vậy thì ghi tên nhóc Hỉ, giám hộ ghi tên ."
Tạ Ngọc Thư chút do dự. Dù bà nhắc bà cụ rằng giám hộ thường nên là Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, nhưng nghĩ đến địa vị vượt trội của bà cụ trong nhà, bà điều hỏi nhiều, hỏi cũng chỉ chuốc bực .
Ở quê thêm ba ngày, Tạ Ngọc Thư và Cốc Thạc vội vã trở về quân đội, mang theo cả bản đăng ký sáng chế.
Vệ Đại Nha và Bạch Dương cũng nóng lòng trường học, ở lâu. Ngày hôm khi Tạ Ngọc Thư và Cốc Thạc rời , hai vợ chồng cũng lên đường về thủ đô.
Thời gian thấm thoắt trôi, thu qua đông tới. Bà cụ Vệ thu dọn đồ đạc xong xuôi, chỉ cần đóng gói thêm vài món thường dùng là thể rời . Bà cụ gọi Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân để thông báo chuyện chuẩn chuyển nhà, đồng thời dặn họ thu dọn thăm hỏi họ hàng.
Bà cụ :
"Lần , bao nhiêu năm mới . Có khi chúng chẳng còn cơ hội gặp nữa. Các con cứ tranh thủ nhiều hơn."
Ý bà cụ chủ yếu là nhắc ba cô con dâu, nên về nhà đẻ thêm vài . Đợi rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu , nhà cửa gì dư tiền mà mua vé tàu về thăm nhà.
Không ngờ cả ba cô con dâu đều là "ăn cháo đá bát" chính hiệu.
Lý Lan Tử ngập ngừng:
"Mẹ, cần gấp . Họ hàng bình thường thì nhất thiết thăm. Cùng lắm con chỉ về nhà đẻ một chuyến, khi hẵng thông báo, con sợ con bày trò gì nữa."
Trương Xuân Nha dứt khoát:
"Chị hai dù còn nhà đẻ để về, chứ con cắt đứt quan hệ với đẻ , còn mà ? Ngay cả đẻ con còn thèm gặp, gì đến mấy họ hàng xa mấy đời? Con , ! Đợi sắp , bảo Đông Minh và Tây Minh về báo một tiếng với con, cứ coi như bà sinh đứa con gái nữa. Sau con sẽ ngoài hưởng phúc, chẳng bao giờ nữa!"
Diêu Thúy Phân là do dự nhất trong ba chị em dâu, đồng thời cũng lo nhất sẽ nhân cơ hội đến nhà phiền. Bà suy nghĩ hồi lâu, rụt rè hỏi bà cụ Vệ:
"Mẹ, khi nhà , chắc ít dịp về . Con đem mảnh đất hoang mà Tứ Trụ khai khẩn cho nhà con canh tác, thấy ?"
Diêu Thúy Phân vốn nghĩ bà cụ sẽ trách mắng , ngờ bà cụ tỏ thoáng.
“Không vấn đề gì, khi chuyển hộ khẩu ngoài, đất công còn liên quan gì đến nhà nữa. Mảnh đất khai hoang vốn chủ, ba đứa chia mà lấy, đưa về của riêng cho nhà đẻ mỗi đứa nhé!”
Sợ ba cô con dâu dòm ngó căn nhà , bà cụ Vệ liền nghiêm giọng nhắc nhở: “Nhà thì đừng ai mơ tới! Mẹ định cho nhà dì hai mượn ở tạm, nhưng yên tâm, là cho mượn chứ cho hẳn. Nếu các con tiền đồ, căn nhà coi như cho hẳn nhà dì hai. Còn nếu chẳng tương lai gì, định về Đầu Đạo Câu để dưỡng già, thì nhà vẫn thể lấy từ tay dì hai.”