Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 91: Thẩm đại thiếu gia, mời anh tỉnh táo lại

Cập nhật lúc: 2025-10-25 07:55:34
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một ngày bận rộn ở núi, Chu Nghiên và Thẩm Tuyển về nhà đun nước tắm rửa.

 

Phòng tắm của Chu Nghiên khá tiện lợi, chỉ cần đun nước nóng trong nồi lớn đổ bồn tắm. Tắm xong, Chu Nghiên xả nước , trong phòng cống thoát nước riêng, thể dẫn nước từ chỗ cao xuống mương bên trái nhà.

 

Tóc cô dài, lười lau, nên cứ quấn một chiếc khăn trắng đầu, để nước nhỏ giọt xuống cổ. Thời tiết ấm lên, dân làng hầu hết dỡ lò sưởi, chỉ nhà Chu Nghiên là còn, nhưng lúc cũng đốt than.

 

“Lau khô tóc .” Thẩm Tuyển khi tắm còn quên dặn dò Chu Nghiên.

 

“Biết .”

 

Chu Nghiên ngoan ngoãn đáp lời. đến khi Thẩm Tuyển nhanh chóng tắm táp xong xuôi, tóc cô vẫn còn nhỏ nước.

 

Thẩm Tuyển đành chịu thua, lấy một chiếc khăn khô từ trong phòng lưng cô nhóc lau tóc, cảm giác như đang nuôi một cô con gái .

 

Chu Nghiên hầu hạ, tâm trạng . khỏi chút tiếc nuối, nếu máy sấy tóc thì còn hơn.

 

Vì ban ngày mệt mỏi, tối đó Chu Nghiên ngủ say. Nếu thấy tiếng Thẩm Tuyển ngoài cùng tiếng đ.á.n.h bên ngoài tường sân, cô hẳn sẽ vui vẻ. Thẩm Tuyển đợi cô dậy, dường như giải quyết xong rắc rối bên ngoài phòng, và tiếng động cũng im bặt.

 

Chu Nghiên trở , cuối cùng cơn buồn ngủ vẫn chiến thắng, cô chìm giấc ngủ sâu.

 

Hôm , khi trời còn sáng, Chu Nghiên thấy tiếng Thẩm Tuyển chuyện với ai đó trong sân. Rất nhanh đó là tiếng sột soạt, tiếng bước chân nhịp điệu, đến tiếng động cơ xe…

 

Nếu Thẩm Tuyển và Chu Nghiên khá thiết, cô nhất định sẽ nghĩ rằng trộm thứ gì đó từ nhà .

 

“Anh chở cái gì ?” Chu Nghiên dậy xong liền quan sát kỹ trong ngoài nhà một lượt, dường như thiếu thứ gì.

 

“Em thấy !” Thẩm Tuyển lười biếng ngáp một cái: “Anh còn lo em cứ ngủ say như thế, lén bán cũng .”

 

“Bán … ha ha.” Chu Nghiên còn tặng cho đối phương một ánh mắt khinh bỉ.

 

“Chỉ là một chút rắc rối nhỏ, em đừng lo.” Thẩm Tuyển cũng ngờ đám đ.á.n.h nhanh như . Anh trốn đến tận núi sâu rừng già mà chúng vẫn thể bám theo như ch.ó điên.

 

Thẩm Tuyển nóng tính sắp nhịn , nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của cấp nên vẫn hành động thiếu suy nghĩ.

 

Chu Nghiên trông cũng vẻ lo lắng, khi xác định nhà thiếu thứ gì thì ăn sáng.

 

“Hôm nay đến thị trấn… cũng thể là huyện lỵ.” Hôm qua lúc bàn với Trương Hiểu Quyên vẫn quyết định , nếu đồ mua thì lên huyện xem .

 

Thẩm Tuyển nhướng mày, tính sai … lẽ nên bảo đám để một chiếc xe.

 

nghĩ đến ý của Chu Nghiên khi chủ động chuyện, hứng thú hỏi: “Em đang mời cùng ?”

 

Chu Nghiên c.ắ.n miếng quẩy, đối diện với gương mặt tì vết của Thẩm Tuyển mà nuốt miếng cơm xuống: “ định với là lúc ngoài nhớ khóa cửa cẩn thận, ban ngày việc riêng ?”

 

“Hôm nay .” Thẩm Tuyển vẫn Chu Nghiên, ý tứ rõ ràng.

 

Ánh mắt đối phương trong veo pha chút tủi , khiến Chu Nghiên ảo giác nên bỏ một đứa trẻ ở nhà một .

 

“Nếu thì thể theo, nhưng cho , đây Vân Kinh , điều kiện gian khổ lắm đấy.”

 

Chu Nghiên đoán chắc Thẩm Tuyển bao giờ lên thứ “siêu xe mui trần” thời thượng như máy kéo thế .

 

Thẩm Tuyển chẳng hề gì, Chu Nghiên liền lập tức quyết định cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-chuc-ty-vat-tu-o-nien-dai-nam-vung/chuong-91-tham-dai-thieu-gia-moi-anh-tinh-tao-lai.html.]

 

Nửa giờ , Chu Nghiên và Thẩm Tuyển chen chúc chiếc máy kéo của thôn.

 

Chu Nghiên những gương mặt quen thuộc xe, ngờ hôm nay đông như . Ngoài Trương Hiểu Quyên và Phương Cảnh Thiên, còn vài thanh niên trí thức mới, bao gồm cả em Lý Diễm Lệ và Lý Quân Khánh.

 

“Chúng mới đến mua sắm gì nhiều, nên cùng ngoài xem .” Bạch Thất Thất mặc váy trắng, dù chiếc ghế đẩu nhỏ cũng luôn chú ý giữ dáng.

 

Máy kéo của thôn thể dùng, nhưng nếu trường hợp khẩn cấp, chỉ thành mua đồ thì ai cũng trả phí cho nhà nước. Cũng nhiều, một chuyến một hào.

 

Chu Nghiên thấy Bạch Thất Thất chuyện với , chút hiểu, cô quan tâm ai xe.

 

Trương Hiểu Quyên thật cũng ngờ khi cô và Phương Cảnh Thiên tìm chú Lý thì gặp đúng mấy thanh niên trí thức. Nghe xe lên huyện, họ cũng theo. Vì gian xe hạn, ghế đẩu nhỏ chen sát .

 

Đến khi ì ạch thành, chân ai nấy đều tê rần.

 

Trương Hiểu Quyên và Phương Cảnh Thiên mua đồ cưới, hơn nữa với tư cách là cô dâu, Trương Hiểu Quyên cũng cầm tiền thím Kim Phượng đưa để mua thêm cho vài thứ. Chu Nghiên hẹn cùng cô , những khác theo cũng chút tiện, nên họ tạm thời tách .

 

Lý Quân Khánh Chu Nghiên, nhưng cảm thấy lý do gì để cùng, đành từ bỏ.

 

“Chúng dạo nhé, lát nữa tìm chỗ tập trung.” Lý Quân Khánh vẫy tay, quên dặn dò .

 

Mọi đều đồng ý, lát nữa còn cùng xe về, ở đây tìm xe khác .

 

Nói là tách , nhưng trừ những mua thực phẩm phụ hoặc rau củ, đều hẹn mà cùng về phía Cửa hàng Mậu dịch.

 

“Chu Nghiên, cô và đồng chí Thẩm dạo riêng ?” Trương Hiểu Quyên mua đồ cho tiệc cưới , sợ Chu Nghiên buồn chán nên đề nghị.

 

“Được thôi.” Chu Nghiên gật đầu, gọi Thẩm Tuyển lên lầu.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Thẩm Tuyển chán nản theo . Đồ ở đây là hàng thời thượng, nhưng nhiều sản phẩm nhập khẩu từ Liên Xô, cũng khá thú vị.

 

Trên quầy hàng quần áo ở tầng hai, bày đủ loại váy liền , màu sắc rực rỡ.

 

Thẩm Tuyển Chu Nghiên, hôm nay cô mặc váy, chắc là sợ xe tiện. cô vốn da trắng, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần vải xanh đơn giản cũng . Cổ tay lộ trắng như sứ, mảnh mai như thể bẻ nhẹ là gãy…

 

Nếu mặc váy, chắc chắn cũng sẽ .

 

Chu Nghiên vốn định chuyện với Thẩm Tuyển, đầu thì thấy đang chằm chằm những chiếc váy quầy.

 

“Này, tỉnh táo , mặc cái .” Chu Nghiên chỉ thiếu nước đưa tay lắc vai .

 

Thẩm Tuyển: “…”

 

Anh bây giờ chút tin rằng đầu óc Chu Nghiên cho lắm. Ai nghĩ một đàn ông như mặc váy chứ.

 

mặc, em mặc.” Thẩm Tuyển kéo Chu Nghiên đến quầy, với nhân viên bán hàng: “Tìm một chiếc váy cỡ cô .”

 

Nhân viên bán hàng Chu Nghiên, đó lấy một chiếc váy liền màu cam hồng.

 

“Cô gái da , mặc màu trông hoạt bát tươi tắn.”

 

Vì thời tiết hiện tại ấm lắm, nhân viên bán hàng nghĩ một lát, lấy từ quầy một chiếc áo khoác nữ kiểu Liên Xô, nhiệt tình giới thiệu: “Khoác cái bên ngoài, lạnh chút nào, nhiều cô gái nước ngoài đều mặc như đấy. Cô gái cao gầy, mặc cái chắc chắn hợp.”

 

Chu Nghiên liếc bộ quần áo, kiểu dáng , mặc mấy chục năm cũng thời.

 

 

Loading...