Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 22: Tay đấm thiện nghệ bình thường không có gì lạ
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:44:57
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Nghiên một danh sách suốt đêm, đó đầy những thứ cô tạm thời cần.
Sáng sớm hôm , cô nhờ xe của thôn, cùng Trương Hiểu Quyên và Phương Cảnh Thiên lên huyện.
Có cùng lợi cũng hại. Lợi là cần đường vòng, hại là đồ mua về thể cất gian .
Vì , Chu Nghiên quyết định mua những món nhỏ , đó đến xưởng đồ gỗ xem đồ nội thất. Xưởng đồ gỗ thể giao hàng, tiện thể chở luôn những thứ họ mua về.
Đến huyện, Phương Cảnh Thiên và Trương Hiểu Quyên xem xong danh sách của Chu Nghiên đều im lặng , vẻ mặt ngưng trọng.
"Sao , những thứ khó mua ?"
Không thể nào, cô tìm hiểu khi đến, những thứ danh sách đều là sản phẩm sản xuất ở thời đại .
"Chu Nghiên, một cái tủ quần áo đắt , những thứ lặt vặt của cộng chắc cũng mấy trăm."
Trương Hiểu Quyên Chu Nghiên, cảm thấy đối phương dường như khái niệm gì về tiền bạc.
"Ừm, tớ , cứ mua xem , nếu tiền đủ thì những thứ cần thiết lắm sẽ mua ."
Chu Nghiên tối qua kiểm tra , tiền vẫn còn nhiều.
nếu mua hết đồ của cô, chắc cũng còn bao nhiêu.
"Vậy thôi."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trương Hiểu Quyên cũng đành gật đầu đồng ý.
Ba tòa nhà Hợp tác xã Hồng Tinh, lên tầng hai đến nơi bán vải vóc và bông để hỏi phụ trách quầy, xem loại vải và bông nào thích hợp để chăn đệm .
Cô gái ở quầy hàng liếc ba , từ quầy lấy mấy cuộn vải hoa đỏ và một túi bông lớn.
"Bông 8 hào một cân, vải 5 hào một mét, đều cần phiếu. Các vị sờ xem, loại vải là vải bông nhất, chăn thì thoải mái." Người bán hàng bắt đầu giới thiệu.
Chu Nghiên giỏi mua sắm, liền về phía Trương Hiểu Quyên.
Trương Hiểu Quyên bước lên hỏi: "Chúng mua nhiều, thể giảm giá ?"
"Mua 10 cân bông tặng một cân, vải mua 30 mét tặng 5 mét." Người bán hàng cho rằng họ mua chung, liền kiên nhẫn giới thiệu.
"Được, cảm ơn chị."
Trương Hiểu Quyên thương lượng xong giá, sang bàn với Chu Nghiên xem nên mua bao nhiêu.
Chu Nghiên vốn định mua thẳng ba bộ đệm giường đất, hai bộ chăn đông, hai bộ chăn hè. Trương Hiểu Quyên và thím Kim Phượng đều khuyên cô nên mua bông và vải là , vì việc chăn trong thôn gần như ai cũng , cần thiết tốn nhiều tiền.
Còn việc mua rèm cửa cũng thím Kim Phượng vô cùng khó hiểu. Nhà nào mà chẳng treo tạm một miếng vải rèm, cầu kỳ như , vải mới tinh đó để quần áo hơn .
Chu Nghiên chắc chắn sẽ đồng ý treo tạm một miếng vải là , nên rèm cửa cũng mua. Cô chọn hai tấm vải màu xám bắt sáng.
Vải và bông mua một đống lớn, cuối cùng tiêu hết hơn ba mươi đồng.
Bông buộc chặt, đều do Phương Cảnh Thiên cõng, còn mấy cuộn vải thì Chu Nghiên và Trương Hiểu Quyên ôm.
"Anh Phương, là ở đây chờ chúng em, em và Hiểu Quyên mua xong đồ sẽ đến tìm ."
Vì lát nữa còn mua nồi niêu xoong chảo, Phương Cảnh Thiên theo thật sự tiện.
Chu Nghiên tìm một góc mát mẻ trong tòa nhà Hợp tác xã, bảo Phương Cảnh Thiên chờ. Vải trong tay họ cũng tạm thời giao cho trông.
"Được, việc gì thì đến tìm ."
Phương Cảnh Thiên vốn là ít , nhiều, sự sắp xếp của Chu Nghiên cũng ý kiến gì.
Nơi là tòa nhà Hợp tác xã, chắc sẽ bọn buôn nữa.
"Được."
Chu Nghiên kéo Trương Hiểu Quyên mua các đồ dùng sinh hoạt lặt vặt khác, còn mua cả hai cái gối nhỏ.
Trương Hiểu Quyên dở dở : "Cái trong thôn mà, tùy tiện tìm cho một cái gối nhồi vỏ trấu là ."
"Cái trông đáng yêu mà."
Chu Nghiên mặt dày phiền khác, vẫn là tự mua thì cứ mua.
Chờ họ dạo xong tòa nhà Hợp tác xã, là giữa trưa.
"Chúng quán ăn một bữa , tớ mời." Chu Nghiên chút nhớ nhung đồ ăn ở đó.
"Thôi , cũng đói lắm... chúng mua ít bánh nướng ven đường là ."
Trương Hiểu Quyên giữ chặt Chu Nghiên đang hăng hái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-chuc-ty-vat-tu-o-nien-dai-nam-vung/chuong-22-tay-dam-thien-nghe-binh-thuong-khong-co-gi-la.html.]
Đối phương thật sự quá tiêu tiền.
"Không , chủ yếu là tớ ăn."
Chu Nghiên cho phép từ chối mà kéo .
Vì là ba , gọi món phong phú hơn nhiều. Không cho hai cơ hội từ chối, Chu Nghiên gọi xong hết các món.
Đa đều là món thịt, cũng là để cải thiện bữa ăn cho hai bạn.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát.
"Tiếp theo chúng đến xưởng đồ gỗ, Chu Nghiên còn đồ gì khác mua ?"
Trương Hiểu Quyên cầm hóa đơn cẩn thận đối chiếu, xác định những thứ cần mua đều mua mới hỏi Chu Nghiên.
"Khác thì ... Ở đây mua xe đạp ?"
Mắt Chu Nghiên sáng lên, xe đạp cô thể tự lên huyện, cần nhờ xe.
... đạp xe hơn hai tiếng, cũng đủ mệt.
"Cái đó đến cửa hàng xe xem , nhưng chắc mua , cần đặt ." Phương Cảnh Thiên .
"Ồ, thôi , chúng mua xong đồ nội thất về thôi."
Sau giữa trưa, thời tiết ngày càng nóng. Chu Nghiên tuy tinh thần sung mãn nhưng thể kéo khác chạy ngược chạy xuôi cùng , sẽ lương tâm bất an.
Rời khỏi quán ăn, Phương Cảnh Thiên tiếp tục cõng bông, đồng thời trong tay còn xách theo nhiều đồ.
Đồ trong tay Chu Nghiên cũng ít, nhưng bước chân cô nhẹ nhàng, hề tốn sức.
Vì Phương Cảnh Thiên đường, nên cứ thẳng phía là . Lúc họ qua một con hẻm nhỏ, bước chân của Phương Cảnh Thiên đang phía khựng .
"Sao ?"
Chu Nghiên nghiêng đầu về phía .
Họ hẻm nhỏ vì đây là đường tắt, qua là đến ngay xưởng đồ gỗ.
bây giờ... con hẻm nhỏ tối tăm, hai gã đàn ông to con chặn đường.
"He he he, gần đây em tiền tiêu, thấy mấy vị đều là tiền, là cho chúng mượn ít nhỉ."
Phương Cảnh Thiên còn kịp gì, gã đàn ông chặn đường phía mở miệng .
Đây là theo dõi họ từ Hợp tác xã, tiêu tiền hào phóng như , chắc chắn là tiền.
"Vay tiền... thì tiền đấy, nhưng tại cho , con trai ." Chu Nghiên cảm thấy thể hiểu nổi, khó hiểu chớp mắt.
Gã đàn ông đối diện thấy những lời sống c.h.ế.t như , lập tức đổi sắc mặt, vung nắm đ.ấ.m chuẩn dùng vũ lực.
Phương Cảnh Thiên cũng đặt đống đồ đang cõng xuống. Đều là trai tráng Đông Bắc, sợ gì ai.
Anh xông lên cho gã đàn ông một quyền.
"Làm bây giờ, cần tìm công an ?" Nhìn Phương Cảnh Thiên và hai tên côn đồ đ.á.n.h , Trương Hiểu Quyên lo lắng nắm lấy cánh tay Chu Nghiên.
"Không ."
Chu Nghiên ném đồ đang xách sang một bên, thuận thế nhặt một viên gạch từ góc tường nhà khác, Trương Hiểu Quyên : "Cậu ở đây chờ, đừng cử động."
Vừa dứt lời, Chu Nghiên như một cơn gió lao , viên gạch đập thẳng gáy của một trong hai gã đàn ông.
Cô đập an ủi đối phương: "Không , đập đây c.h.ế.t ."
Chu Nghiên xong nhanh chóng cho phát thứ hai, thứ ba...
Phương Cảnh Thiên cảm giác mới đang đ.á.n.h với dường như hết sức, ngẩng đầu lên chỉ thấy gã côn đồ hung hãn lúc nãy đầu đầy máu.
"Mày, mày... mày dám g.i.ế.c ."
Tên đồng bọn còn Phương Cảnh Thiên đè xuống đất đ.ấ.m cũng sợ ngây . Con bé từ , còn dã man hơn cả bọn lưu manh chúng nó.
" dám g.i.ế.c , còn c.h.ế.t mà."
Đôi mắt Chu Nghiên sáng như tuyết, vẻ mặt vẫn ngây thơ xen lẫn sự đơn thuần.
"Mẹ nó, chúng mày cứ chờ đấy..."
Miệng còn xong chữ "chờ", gã lưu manh còn cũng yên.