Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 90: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:11:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm thịt nàng !
Mục Đường đưa tay đỡ mã nô dậy: “Ta sẽ cứu các ngươi.”
Mục Đường kiên quyết cứu như , chỉ vì y đức, mà còn vì… những là do nàng và Nhất Phẩm Dược Phòng tranh đấu mà mắc bệnh.
Nàng sẽ để bọn họ trở thành vật hy sinh, hơn nữa… những mã nô vứt bỏ nếu chấn chỉnh , thể biến thành binh lính trận!
Hai đại phu thấy kinh hãi: “Tiểu Đường, mau buông tay !”
“Nàng Tuấn Châu, đây từng uống t.h.u.ố.c phòng ngừa, dễ mắc bệnh đó!”
“Và cả những theo nàng từ Kinh đô đến, đều như cả.”
“Nhất Phẩm Dược Phòng chỉ nhằm mã nô, mà còn nhằm các nàng.”
Mục Đường bình tĩnh dùng khăn tay lau tay: “Hai vị thúc bá từng về dịch bệnh ở Nam Giang thành ?”
Lưu đại phu gật đầu: “Là đại phu, dĩ nhiên là từng qua.”
“Dịch bệnh ở Nam Giang thành còn hung dữ hơn nhiều so với dịch bệnh thảo nguyên .”
“Hầu như ai tiếp xúc cũng sẽ lây nhiễm, hơn nữa tỷ lệ t.ử vong cực cao.”
“Nam Giang thành đến mức đốt thành , đó là do Giả gia mới bảo bộ bách tính trong thành.”
Một đại phu khác tên Trần đại phu phụ họa theo: “Bệnh ở Nam Giang thành chúng là ngoài thôi sợ, những trải qua trong thành còn khổ sở đến nhường nào.”
“Giả gia đại thiếu gia công lao lớn, thành chủ cũng là lẽ .”
Dịch bệnh ở Nam Giang thành và việc thành chủ ý định đốt thành sớm lan truyền, nhưng do Hoàng đế cố ý che giấu, nên trừ những chuyện và bách tính Nam Giang thành .
Người dân các thành khác đều công lao của Mục Đường, chỉ nghĩ là Giả gia và vài đại phu chữa khỏi dịch bệnh.
Mục Đường đáp: “Trùng hợp , nhóm chúng đều vượt qua dịch bệnh ở Nam Giang thành, bệnh tật nhỏ bé trong mắt chỉ là sóng gió nhỏ thôi.”
Lưu đại phu lập tức phản ứng : “Tiểu Đường, dịch bệnh ở Nam Giang thành chẳng lẽ là nàng…”
“Ừm… đích dẫn giải quyết, cho nên các vị cần lo lắng sẽ mắc bệnh.” Mục Đường đưa câu trả lời khẳng định để bọn họ yên tâm.
Lưu đại phu thở phào một : “Phù… Nàng y thuật như , cũng nhiều lời vô ích lo lắng nữa.”
“Thế nhưng… Kinh đô xóa bỏ công lao của nàng, quả thực là quá đáng!”
“Sẽ một ngày, các y giả trong y giới chúng sẽ liên kết tuyên cáo thiên hạ, trả công lao thuộc về nàng.”
Lưu đại phu mắng mỏ một hồi tiếp tục : “Bây giờ còn một vấn đề then chốt nhất… d.ư.ợ.c liệu!”
“Mã nô ngoài một sức lực và một mạng sống , tiền tài và gia sản, tự nhiên thể chi trả chi phí điều trị.”
“Nếu những bình thường mắc bệnh, tiền trong tay bọn họ e rằng cũng chỉ đủ mua t.h.u.ố.c một hai .”
“Chúng Trấn An Đường mở tiền lệ chữa trị cho mã nô, bách tính bình thường cũng sẽ trông cậy chúng , cũng chúng miễn phí phát thuốc.”
“Bệnh nhân đến chúng đều chữa, d.ư.ợ.c liệu chắc chắn chống đỡ nổi, chúng kiếm tiền lỗ một khoản bạc lớn .”
“Nếu chỉ chữa cho hai tên mã nô , những lợi sẽ bất mãn vì chúng phân biệt đối xử.”
“Danh tiếng sẽ rớt xuống t.h.ả.m hại, đừng hòng kiếm tiền nữa.”
“Cho dù cách nào, Trấn An Đường chúng đều sẽ tổn thất.”
Mục Đường thoáng qua d.ư.ợ.c liệu trong gian ngọc bội, một thời gian trong đó hiểu xuất hiện cả một tủ t.h.u.ố.c bắc.
Nàng còn hề động đến, d.ư.ợ.c liệu còn nhiều.
Hơn nữa… Tiết Hải Xuyên bên Hoài An thành vẫn đang giúp nàng trồng d.ư.ợ.c liệu mà.
Tóm d.ư.ợ.c liệu trong tay nàng để điều trị cho những bệnh nhân ở Tuấn Châu là dư dả,
Vì nàng vô cùng tự tin đáp: “Chống đỡ nổi.”
“Tuy nhiên một điều kiện, hãy với các mã trường, những mã nô mà bọn họ vứt bỏ nếu Trấn An Đường chúng chữa khỏi thì sẽ là của chúng .”
“Bảo bọn họ mang bán khế đến.”
“Bách tính bình thường đến điều trị, tiền thể dùng lương thực, quần áo các loại vật phẩm để thanh toán.”
“Nếu gì cả, giúp Trấn An Đường quét dọn, gánh nước, việc nặng để trừ nợ.”
“Tóm trả một cái giá nào đó, ân tình miễn phí bọn họ sẽ ghi nhớ, chỉ cảm thấy rẻ mạt dễ .”
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-90.html.]
Lưu đại phu cau mày các d.ư.ợ.c liệu trong quầy t.h.u.ố.c Trấn An Đường: “Được thôi, cứ theo nàng .”
Dược phòng mới khai trương, d.ư.ợ.c liệu vận chuyển đến nhiều, mã nô ở các mã trường Tuấn Châu ít nhất cũng hàng trăm , cộng cả mấy mã trường ít nhất bốn năm trăm .
Hơn nữa còn những bách tính khác, ít nhất bảy tám trăm bệnh nhân.
Số d.ư.ợ.c liệu dù tính thế nào cũng đủ dùng, cũng Mục Đường cách nào để bổ sung.
Tuy nhiên… dựa những gì Lưu đại phu hiểu về Mục Đường trong mấy ngày qua, nàng tuyệt đối cam chịu thiệt thòi.
Nàng nhân tâm của một y giả sự tinh minh của một thương nhân.
Âu gia và Nhất Phẩm Dược Phòng tính kế nàng, nàng nhất định sẽ đòi tiền cả gốc lẫn lãi.
Lưu đại phu gạt bỏ lo lắng: “Được, sẽ thông báo ngay.”
Mục Đường lập tức bắt tay việc bào chế thuốc, nàng … lát nữa sẽ nhiều bệnh nhân đến.
Quả nhiên, khi tin tức tung , mã nô ở các mã trường đều đổ xô đến Trấn An Đường để lấy thuốc.
Âu gia vốn là kẻ khởi xướng, những mã nô bệnh mất giá trị, mà mua một nhóm mã nô mới còn kinh tế hơn là chữa trị.
Bởi bọn họ chẳng chút do dự mà thả giấy bán , chỉ mong phủ Mục Đường đông như trẩy hội.
Ngô gia đó đấu với Phan Quảng Toàn tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, đương nhiên cũng chi thêm tiền bạc, cũng tương tự mà thả .
Văn gia, Triệu gia vốn quan hệ với Mục Đường thì đưa giấy bán , nhưng đưa tiền bạc cho Trấn An Đường, một việc nhân tình thuận lợi để họ giúp chữa trị.
Sau một hồi như , cửa Trấn An Đường xếp thành hàng dài.
Rất nhanh... ngoài mã nô , dân chúng bình thường cũng xuất hiện triệu chứng, bệnh nhân của Trấn An Đường ngày càng nhiều.
Tây nhai vốn hẻo lánh nay đông như trẩy hội, cả con phố tràn ngập mùi t.h.u.ố.c đắng.
Dược liệu chuyển như nước chảy, liên tiếp ba ngày, t.h.u.ố.c của Trấn An Đường ngừng nghỉ.
Lưu đại phu, Trần đại phu, cùng Mục Đường mấy bốc t.h.u.ố.c đến mức lòng bàn tay đen sì.
Hai vị đại phu tuy mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn, vốn dĩ t.h.u.ố.c trong tủ t.h.u.ố.c cạn sạch, nhưng... cứ đến tối thì tủ t.h.u.ố.c bổ sung đầy đủ.
Là đại phu, chỉ cần d.ư.ợ.c liệu đủ, họ thể cầm cự đến giây phút cuối cùng.
Tất cả những điều đều thấy rõ, họ đều ca ngợi Trấn An Đường, còn đối với Nhất Phẩm Dược Phòng thì là c.h.ử.i bới.
Bởi vì Nhất Phẩm Dược Phòng, với tư cách là hiệu t.h.u.ố.c lớn nhất Tuấn Châu, khoanh tay thời khắc then chốt .
Quan trọng nhất là, ai tung tin, rằng dịch bệnh là do Nhất Phẩm Dược Phòng gây .
Mục đích còn giống như lão giả phái đến đó, là Trấn An Đường đóng cửa!
Lúc La Khánh Hỷ hoảng loạn, tìm đến Âu Chính Hoa: "Biểu ca, xong ! Lần thật sự xong đời !"
"Đã ba ngày , Trấn An Đường vẫn đang phát thuốc, bất kể ai đến họ cũng phát."
"Hơn nữa nghi ngờ chúng , một khi tìm chứng cứ, bao nhiêu năm cố gắng của Nhất Phẩm Dược Phòng sẽ đổ sông đổ biển!"
"Cái ..." Âu Chính Hoa trầm mặc một lát.
Theo kế hoạch ban đầu của họ, nhiều tiền tìm đến, t.h.u.ố.c trong tiệm của Mục Đường nhiều nhất cũng chỉ trụ hai ngày.
Đợi khi Mục Đường chịu nổi mà từ chối chữa trị, Nhất Phẩm Dược Phòng sẽ như một vị hùng.
Như bọn họ thể dùng chi phí thấp nhất để đạt lợi ích lớn nhất, còn thể đóng đinh Mục Đường lên cột trụ sỉ nhục.
... sự việc trái ý, chiến tuyến kéo dài, chịu thiệt thòi ngược là Nhất Phẩm Dược Phòng.
"Thay đổi kế hoạch, cùng Trấn An Đường cứu ." Âu Chính Hoa đưa quyết định mới.
"A? Chúng cũng thu tiền ?" La Khánh Hỷ coi tiền như mạng, chút vui khi chuyện kiếm lời.
Âu Chính Hoa dùng sức vỗ một cái đầu : "Đồ ngu! Đương nhiên là thể đòi tiền!"
"Giờ mà còn tiếc chút tiền bạc , về sẽ mất mát nhiều hơn nữa."
"Trước tiên cứu vãn danh tiếng của Nhất Phẩm Dược Phòng, đó dọn dẹp sạch sẽ những manh mối."
"Còn về Mục Đường... dùng hết cách thể , giờ chỉ còn một biện pháp."
La Khánh Hỷ lập tức tiếp lời: "G.i.ế.c nàng!"