Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 87: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:11:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nàng cứ tạm đừng bận tâm gia đình thế nào, ý nàng là… trong lòng nàng cũng ?”

 

“Nàng nguyện ý để bảo vệ nàng cả đời, ?” Lăng Diễm chằm chằm nàng với ánh mắt rực lửa, ánh mắt nóng bỏng truyền tới lòng bàn tay.

 

Nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến mặt Mục Đường ửng hồng.

 

“Ta… nguyện ý.” Mục Đường là thẳng thắn, hơn nữa… nàng từng trải qua cái c.h.ế.t một trong mơ .

 

Ngày mai và bất trắc cái nào tới , sống hiện tại, yêu yêu mới là điều quan trọng nhất.

 

“Chỉ là…”

 

Nàng còn hết câu “chỉ là”, Lăng Diễm dùng ngón tay chặn môi nàng.

 

“Suỵt, cần lo lắng những chuyện .”

 

“Chỉ cần nàng nguyện ý, những vấn đề khác đều sẽ giải quyết, hơn nữa… nương sớm sự tồn tại của nàng.”

 

“Ta mắc hàn chứng, đời sẽ hài tử, hài t.ử trong bụng nàng chính là hài t.ử của .”

 

“Nương cũng sẽ yêu thương hài t.ử trong bụng nàng như cháu ruột.”

 

“Nàng nhan sắc tựa hoa, tài năng xuất chúng, còn … dung mạo xí, tính tình lạnh nhạt, nàng nguyện ý ở bên là phúc khí của .”

 

Mục Đường hốc mắt đỏ, nàng đưa tay vuốt lên mặt : “Ta sẽ tìm cách chữa khỏi cho .”

 

“Chàng hàn chứng, trúng hỏa độc, quả thật là trùng hợp.”

 

Lăng Diễm nhẹ nhàng ôm nàng lòng, tránh đè lên bụng nàng.

 

“Ta thể con, mà nàng mang hài t.ử xuất hiện bên , đây chính là duyên phận trời định.”

 

Hai trong phòng tràn ngập sự ấm áp, ngoài phòng, Mặc Trúc vốn định bẩm báo tin tức Tú Nhi chặn .

 

Tú Nhi lườm một cái đầy trách móc: “Ngươi là thế nào mà mắt thế, thấy hai vị chủ t.ử đang chính sự ?”

 

Mặc Trúc: “…….”

 

“Ta cũng bẩm báo chính sự.”

 

“Tuy nhiên… đợi một lát thế khiến thấy một vị chủ t.ử khác lạ.”

 

“Dung mạo xí… tính tình lạnh nhạt, chủ t.ử đúng là hiểu rõ .”

 

“Còn những lời đó… thật chủ t.ử lúc nào những lời văn vẻ như .”

 

Tú Nhi mím môi : “Chủ t.ử nhà ngươi mà những lời đó với ngươi, ngươi sợ ?”

 

Mặc Trúc khóe miệng co giật: “Đó thì… hai đại nam nhân lời như , quả thật kinh hãi!”

 

Tú Nhi thấy Lăng Diễm và Mục Đường bày tỏ tấm lòng cuối cùng cũng yên tâm, nàng bắt đầu dò xét tình hình địch cho Mục Đường.

 

“Mặc Trúc, những lời đó ai khác từng với chủ t.ử nhà ngươi ?”

 

“Chủ t.ử nhà ngươi thanh mai trúc mã hồng nhan tri kỷ nào cận ?”

 

Mặc Trúc gật đầu: “Ừm, Hỏa Sát Minh từng một mắng chủ t.ử dung mạo xí, tựa như Quỷ Diện Diêm Vương.”

 

Tú Nhi trợn tròn mắt: “Rồi nữa?”

 

Mặc Trúc lắc đầu: “Không đó nữa, c.h.ế.t sạch sẽ.”

 

“Còn về thanh mai trúc mã và hồng nhan tri kỷ thì càng , đây nữ nhân nào đến gần chủ tử, chủ t.ử liền khó chịu.”

 

Tú Nhi hài lòng gật đầu: “Ừm, .”

 

Tú Nhi thấy quá nhiều nữ nhân ở kinh đô tranh giành sủng ái, vốn dĩ là hai vì những chuyện lộn xộn mà ly tâm cãi vã.

 

Lăng Diễm những phiền phức , tiểu thư sẽ cần lo lắng, cũng sẽ mà sốt ruột ảnh hưởng tình cảm.

 

Tú Nhi kiễng chân vỗ vỗ vai Mặc Trúc: “Học hỏi chủ t.ử nhà ngươi nhiều , mới dễ tìm vợ.”

 

Mặc Trúc khịt mũi lạnh lùng: “Hừ, vợ chẳng ích gì, cần.”

 

Mặc Trúc suy nghĩ, chủ t.ử chính là vì nữ nhân trói buộc nên mới đưa nhiều quyết định khó hiểu như .

 

Cho nên, tuyệt đối sẽ giẫm vết xe đổ.

 

Tú Nhi để ý đến , ngâm nga khúc nhạc nhỏ vui vẻ rời .

 

Mặc Trúc đợi Mục Đường và Lăng Diễm chuyện xong mới phòng bẩm báo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-87.html.]

“Chủ tử, đồ đằng phu nhân thả dẫn tới Hoàng thất Bắc Tấn.”

 

Lăng Diễm mở mắt: “Ai?”

 

Mặc Trúc đáp: “Là Lăng Vi.”

 

“Ha, ả thật nôn nóng!” Ánh mắt Lăng Diễm lạnh như băng.

 

“Phối hợp với mẫu , để ả vĩnh viễn ở Tuấn Châu!”

 

“Vâng, chủ tử.” Mặc Trúc lĩnh mệnh.

 

——

 

Hai ngày , d.ư.ợ.c phòng của Mục Đường chuẩn thỏa và khai trương.

 

Dược phòng lấy tên là Trấn An Đường, ngụ ý trấn giữ một phương bách tính bình an.

 

Ngày khai trương đầu tiên, Mục Đường tổ chức hoạt động khám bệnh miễn phí, nàng và hai đại phu mời đến khám bệnh.

 

Ngô gia thỏa hiệp, bên tiệm bánh ngọt Hỷ Mai dẫn theo vài tỳ nữ cộng thêm sự giúp đỡ của Lão Mục thúc là đủ.

 

Thế nên Tú Nhi ở bên Mục Đường để giúp việc, Mục Vệ Quốc và Lăng Diễm thì phụ trách trật tự và an ninh.

 

Tú Nhi khẽ : “Tiểu thư, hôm nay của Nhất Phẩm Dược Phòng lén lút trộm chúng .”

Mèo Dịch Truyện

 

“Bọn họ liệu chọn ngày hôm nay để giở trò?”

 

Mục Đường gật đầu: “Sẽ . Ngày đầu khai trương, chúng sẽ giáng cho chúng một đòn nặng nề. Nếu chúng giải quyết , tiệm t.h.u.ố.c sẽ càng thể mở tiếp .”

 

“A!” Tú Nhi cả kinh.

 

“Chắc chắn bọn chúng sẽ tìm một bệnh nhân thể chữa khỏi, nhằm đ.á.n.h lừa rằng y thuật của tiệm t.h.u.ố.c chúng .”

 

“Tiểu thư, đây?”

 

“Các chứng bệnh đời muôn hình vạn trạng, nào đại phu nào thể chữa khỏi hết thảy.”

 

bá tánh hiểu điều , chỉ mắng c.h.ử.i đại phu.”

 

Mục Đường điềm nhiên kê đơn t.h.u.ố.c cho bệnh nhân đó: “Một bệnh quả thực thể chữa khỏi, nhưng... sẽ để bệnh nhân c.h.ế.t mặt .”

 

“Yên tâm , tự đối sách.”

 

Khi Mục Đường lập kế hoạch cho tiệm thuốc, nàng nghĩ đến điểm , bởi nàng hề hoảng loạn.

 

Chủ tớ hai quả nhiên đoán sai, nửa canh giờ nghĩa chẩn, một lão giả ngã gục cửa Trấn An Đường.

 

Lưu đại phu ở gần nhất liền tiến lên bắt mạch. Ông là đại phu từng việc tại Nhất Phẩm Dược Phòng .

 

Nhất Phẩm Dược Phòng yêu cầu ông cố ý giảm nhẹ d.ư.ợ.c hiệu, cốt để bệnh nhân thường xuyên đến lấy thuốc, đạt mục đích kiếm nhiều tiền cho tiệm thuốc.

 

Ông thể trái lương tâm chuyện , nên chủ động từ chức.

 

Ông là một đại phu y đức, bởi khi Mục Đường tìm đến ông chút do dự mà đồng ý.

 

Giờ đây... bệnh nhân đến ngã gục mặt ông, cũng hàm ý Nhất Phẩm Dược Phòng cố tình trả thù ông.

 

Bắt mạch xong, lòng ông giật thót: “Tiểu Đường, con... con đến xem thử.”

 

Tuổi tác của ông còn lớn hơn cả Mục Vệ Quốc, nên gọi Mục Đường theo cách bề gọi vãn bối.

 

Ông nghĩa chẩn hôm nay vô cùng quan trọng đối với Trấn An Đường, nên dù tình hình tồi tệ đến mấy, ông vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Mục Đường tiến lên bắt mạch, là t.ử mạch!

 

Nhìn kỹ hơn, lưỡi bệnh nhân còn một lát sâm.

 

Người bệnh đến nỗi chỉ còn thoi thóp một , dùng lát sâm gắng gượng đến đây, đến nơi là c.h.ế.t, quả thực cho họ một chút đường sống nào!

 

Chiêu quá độc ác! Chẳng trách... Lưu đại phu kinh hãi đến .

 

Ngay khi Mục Đường đang bắt mạch, một kẻ thuê mở miệng trong đám đông: “Ta thấy hình như tắt thở , lồng n.g.ự.c cũng chẳng phập phồng nữa.”

 

“Trấn An Đường các ngươi bắt mạch mà bắt c.h.ế.t ?”

 

“Tiệm t.h.u.ố.c mới quả nhiên đáng tin. Ta Lưu đại phu ở Nhất Phẩm Dược Phòng chữa c.h.ế.t nên mới ở đó nữa.”

 

“Giờ đến Trấn An Đường chữa c.h.ế.t .”

 

“Chậc, tiệm t.h.u.ố.c còn ai dám đến nữa chứ?”

 

 

Loading...