Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 72: --- Nhị tiểu thư chết rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:11:33
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng lập tức lau khô nước mắt mặt, trừng mắt Mục Vệ Quốc, nàng từng cẩn thận xem xét lão già hèn mọn .
Hiện giờ... sự tình cờ ngẫu nhiên, nàng kỹ !
“Ha ha ha ha ha.” Mục Liêu Hoa ngửa mặt lên trời lớn.
“Ta hiểu ! Ta !”
“Chẳng trách ngươi nguyện ý nhận y cha nuôi, y căn bản nô bộc ở mã trường, y là cha !”
Trong lúc cận kề cái c.h.ế.t, Mục Liêu Hoa nhận Mục Vệ Quốc.
Nàng vùng vẫy bò về phía Mục Vệ Quốc: “Cha, con nhận .”
“Người cứu con với, con là nữ nhi ruột thịt của mà.”
Mục Vệ Quốc thở dài một : “Ai... Liêu Hoa, con thật sự khiến quá thất vọng .”
Lời đó của Mục Vệ Quốc chính là thừa nhận phận của y, lúc , Lăng Lung công t.ử áp giải đến thứ sử phủ.
Trong phủ là của , y cũng cần e ngại phận bại lộ.
y ý định cứu Mục Liêu Hoa, bởi vì... nếu y nhân từ với tiểu nữ nhi thì đó chính là nhẫn tâm với đại nữ nhi.
Nếu bọn họ nãy thật sự Lăng Lung công t.ử lừa gạt, nhân mã của Lăng Diễm giúp đỡ, thì Đường Đường sẽ lưu lạc đường phố khác ức hiếp.
Thêm đó những gì Mục Liêu Hoa , Mục gia đối với nữ nhi tận tình tận nghĩa .
Mục Vệ Quốc đầu lời ai cầu của Mục Liêu Hoa.
Sự trốn tránh của y khiến Mục Liêu Hoa tuyệt vọng: “Cha, thật nhẫn tâm!”
“Người vô tình thì đừng trách con vô nghĩa!”
“Người xem... nếu triều đình kẻ t.ử tù đáng lẽ c.h.é.m đầu nay đang yên ở đây, bọn họ sẽ gì?”
“Người là tội phạm đào vong, Mục Đường bao che cho , tất cả các ngươi đều sẽ c.h.ế.t!”
“Ha ha ha ha ha, sống nổi thì các ngươi cũng đừng hòng kết cục .”
Mục Vệ Quốc lời điên cuồng của Mục Liêu Hoa, cụp mắt xuống, một giọt lệ trượt khỏi khóe mắt.
“Từng với , song sinh tử, một đứa giống , một đứa giống cha.”
“Ban đầu tin, nhưng giờ đây... tin .”
“Con cùng mẫu con đều tuyệt tình như !”
Nói đoạn, Mục Vệ Quốc vung một chưởng về phía Mục Liêu Hoa, nàng đ.á.n.h bay, va mạnh tường.
“A!”
Mục Liêu Hoa kêu t.h.ả.m một tiếng đất thể nhúc nhích.
Mục Đường đến mặt nàng: “Độc ngươi là do hạ, nhưng... vẫn đến lúc.”
“Ngươi vốn thể kéo dài sự sống thêm một thời gian nữa, nhưng... Lục Tâm Nhu sớm hạ độc ngươi.”
“Ngươi sảy t.h.a.i cũng thoát khỏi liên quan đến việc nàng hạ độc, nghĩa là... nàng theo ngươi lâu tay với ngươi.”
“Ngươi đối với nhà thì độc ác đến cùng cực, nhưng đối với ngoài an tâm giao phó.”
“Giờ đây ngươi hiểu, rời khỏi Mục gia, sẽ ai bảo vệ ngươi ?”
Mục Đường lấy một viên t.h.u.ố.c từ trong lòng: “Thứ t.h.u.ố.c vốn là vì ngươi mà nghiên chế, thể giúp chứng thể yếu ớt của ngươi hồi phục phần lớn.”
“Đáng tiếc... ngươi xứng dùng.”
“Bồi dưỡng cỏ dại còn đáng giá hơn dùng cho ngươi.”
Mục Đường nghiền nát viên t.h.u.ố.c thành bột, tàn nhẫn giẫm nát bùn đất.
Mục Liêu Hoa dùng chút sức lực cuối cùng đầu Mục Đường: “Ngươi...”
Mèo Dịch Truyện
Nàng ngờ Mục Đường còn những điều vì nàng, trong đầu nàng hiện lên tất cả các cảnh tượng đường lưu đày.
Ngày tịch thu gia sản, quan sai động tay động chân với nàng, là Mục Đường mạo hiểm đầu rơi m.á.u chảy để giúp nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-72-nhi-tieu-thu-chet-roi.html.]
Sau khi bắt đầu lưu đày, Mục Đường cũng chê nàng thể yếu ớt chậm trễ hành trình.
Nguyên nhân căn bản khiến Tiểu Khả Vương Hổ sỉ nhục là do nàng... màng sự ngăn cản của Mục Đường mà cứ nhất quyết ăn miếng thịt nướng .
Khi đó, Mục Đường còn cho nàng cơ hội, chỉ là nàng luôn ghi hận Mục Đường thể cường tráng, thấy những điều .
Những chặng đường đó, nàng hết đến khác tay với Mục Đường, đến Tuấn Châu càng trở nên quá đáng.
Sau khi sảy t.h.a.i nàng dần dần hiểu , hài t.ử và mẫu mối liên hệ mật thiết.
Thân thể yếu ớt của nàng hề liên quan đến Mục Đường, hai tỷ các nàng đều là nạn nhân, đáng tiếc nàng hiểu quá muộn.
“Tỷ tỷ… xin .” Mục Liêu Nhi khổ sở thốt một câu khép mắt .
Tất cả hầu Mục gia chứng kiến cảnh đều im lặng, nhị tiểu thư c.h.ế.t. Mục Liêu Nhi là do bọn họ lớn lên, ai nàng rơi kết cục như , đáng tiếc tạo hóa trêu .
Mục Đường chậm rãi dậy: “Thông báo Âu gia đến nhận t.h.i t.h.ể của nàng .”
Lão Mục thúc vội vã chạy đến Âu gia thông báo, nhưng hồi đáp nhận là: Mục Liêu Nhi chỉ là một tiểu , đủ tư cách bước từ đường Âu gia. Hơn nữa, nàng đến Tuấn Châu với phận phạm nhân lưu đày, xứng chôn cất mảnh đất Tuấn Châu . Vì , bọn họ bảo Mục phủ cứ tùy ý xử lý t.h.i t.h.ể của Mục Liêu Nhi.
Mục Đường cũng hề kinh ngạc. Âu Chính Hoa vì sắc mà nạp Mục Liêu Nhi , nào thật lòng. Huống hồ, nay còn Lục Tâm Nhu ở bên cạnh châm ngòi ly gián, việc nhận xác cũng là lẽ thường tình.
Mục Đường lệnh: “Thiêu t.h.i t.h.ể của nàng , rải tro cốt xuống Tuấn Sơn.”
Mục Đường thở dài một tiếng: “Haiz… Khi còn phong quang, ai ai cũng cung kính gọi một tiếng Bát phu nhân. thực tế, chỉ là một tiểu hèn mọn phép tông miếu. Thiếp thất , tuyệt đối thể !”
Mục Đường chợt nhớ đến chủ nhân Trân Bảo Các, cha của đứa trẻ trong bụng nàng. Nếu nàng cố chấp xen gia đình , cũng sẽ rơi kết cục bi thảm, thể bước từ đường. Hơn nữa… thất tư cách nuôi con, con của nàng sẽ đặt gối chính thê để nuôi dưỡng, gọi khác là mẫu . Chỉ thể gọi nàng một tiếng dì ghẻ…
Nàng tuyệt đối cho phép chuyện như xảy . Vì thế… Mục Đường từ bỏ ý định tìm cha của đứa trẻ.
Nàng thu hồi tâm tư, đầu Mục Vệ Quốc: “Cha, mẫu tuyệt tình…”
“Cái c.h.ế.t của , liệu ẩn tình nào khác chăng?”
Mục Vệ Quốc về phương xa, chìm hồi ức: “Mẫu con… là trưởng công chúa của Nam Chiếu quốc.”
“Năm đó, Nam Chiếu gây chiến ở biên cương phía Nam, phụng mệnh xuất chinh. Ta đại bại Nam Chiếu, nàng ẩn giấu phận tiếp cận , mục đích là trộm bản đồ phòng thủ biên cương Đại Long và hạ độc .”
“Ta và nàng quen , yêu thương thành . Sau khi Lâm Phong đời, đối với nàng càng thêm tình sâu nghĩa nặng. Ta ngờ nàng dùng độc… Ta tiếp xúc với nàng càng nhiều, trúng độc càng sâu.”
“Ngay cả khi nàng m.a.n.g t.h.a.i hai chị em con cũng dừng , vì thế cơ thể hai chị em con mới những bệnh tật như .”
“Hai con sinh lâu, khắp nơi tìm y sĩ chữa trị cho các con, nàng thừa cơ lấy bản đồ phòng thủ.”
“Không là vì xót xa hai con chăm sóc, là còn một chút chân tình với … Nàng để cho một viên t.h.u.ố.c giải, vì … mới thể sống đến bây giờ.”
“Ta lo sợ phận của nàng sẽ ảnh hưởng đến ba các con, nên tuyên bố ngoài rằng nàng bạo bệnh qua đời sinh.”
Mục Đường xong sững sờ hồi lâu: “Vậy… mẫu vẫn còn sống ?”
“Bản đồ phòng thủ mà lấy , là thật ư?”
Mục Vệ Quốc gật đầu: “Là thật! Không chỉ các thành trì biên cương, mà còn là bản đồ phòng ngự của hơn nửa thành trì Đại Long. Nàng tiếp cận nhiều năm, dò la rõ ràng.”
“Khi đó chuẩn sẵn sàng hiến vì nước, nhưng…”
Mục Đường tìm hiểu về chính sự Đại Long. Những năm gần đây, các tiểu quốc biên cương thỉnh thoảng loạn, nhưng từng xảy đại chiến. Nàng liền tiếp lời: “ Nam Chiếu phát động đại chiến.”
Mục Vệ Quốc: “, đây cũng là điều lấy lạ. Có bản đồ phòng thủ, khả năng Nam Chiếu đại thắng cao, vì bọn họ …”
“Có lẽ nàng còn tình nghĩa với chúng , nên nương tay.”
Mục Đường lắc đầu: “Không, một công chúa đường đường chính chính phái gián điệp, điều đó cho thấy nàng nhiều quyền lực ở Nam Chiếu.”
“Có bản đồ phòng thủ, nàng càng tư cách quyết định chiến sự. Nam Chiếu tay, chỉ thể lên rằng… mẫu giao nộp bản đồ phòng thủ!”
Mục Vệ Quốc kích động run rẩy khắp : “Ý con là… mẫu con phản bội ?”
“… nàng quả thực hạ độc và mang bản đồ phòng thủ, hơn nữa nhiều năm như cũng đến tìm chúng .”
Mục Đường suy nghĩ hồi lâu: “Nguyên do trong đó, chỉ tìm mới thể giải đáp.”
“Tuấn Châu ngay biên giới phía Nam, gần với Nam Chiếu, chúng vẫn còn cơ hội điều tra.”
“Có lẽ… đây là ý trời, lưu đày phụ nữ chúng đến nơi , để chúng khám phá chân tướng năm xưa.”