Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 57: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:11:17
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giá Trị Ba Mươi Vạn Lượng
“Đại tỷ, tỷ chắc chắn như ? Có quá mạo hiểm ?”
“Món đồ đó chính là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng.”
“Hừ, bảo vật trấn tiệm thì còn chẳng thèm dùng để đối phó với Mục Đường.”
“Mục Đường bám Triệu gia ? Ta xem nàng gây họa lớn như , đền nhiều tiền như .”
“Triệu Phỉ Vũ còn coi nàng là tỷ nữa !”
Hai nữ t.ử thì thầm to nhỏ ở góc tiệm trang sức, nếu Mục Đường thấy các nàng, lập tức thể nhận .
Hai chính là Mục Vân Lan, Mục Vân Châu của nhị phòng Mục gia.
Mục Vân Lan khi Túy Hương Lâu đuổi thì tìm việc mới, chỉ đành đến nương nhờ Mục Vân Châu đang việc ở Trân Bảo Các.
Nàng vốn dĩ còn đang mưu tính thế nào để báo thù đối phó với Mục Đường, ngờ… Mục Đường tự đưa đến cửa.
Hôm nay là sinh thần của Bạch phu nhân, cửa hàng đón nhiều khách, đều là những đến chọn quà.
Mọi dừng chân vây quanh một chiếc lồng thủy tinh, tủ trưng bày bên trong một cây trâm cài tóc.
Thân chính từ răng sói trắng tinh, đuôi trâm khảm ngọc trai biển lấp lánh, còn rủ xuống tua rua vàng ròng.
Vừa thấy kỹ thuật tinh xảo, giá thành hề rẻ.
Chưởng quỹ của Trân Bảo Các nhiệt tình giới thiệu: “Đây là bảo vật trấn tiệm mới về, tên là Lang Khiếu Cửu Thiên.”
“Chất liệu chọn là răng sói vương thảo nguyên, lực tấn công cực mạnh, chỉ dùng trang sức mà còn thể vũ khí.”
“Trên ngọc trai biển và tua rua vàng đều khắc totem sói vương, mang ý nghĩa là vua của thảo nguyên.”
Mọi xong bắt đầu xì xào: “Món đồ sợ là mấy vạn lượng bạc chứ?”
“Ta đoán chừng chỉ… răng sói vương dễ lấy, cẩn thận là bầy sói c.ắ.n c.h.ế.t.”
Mọi phỏng đoán một hồi về giá cả, chưởng quỹ của Trân Bảo Các tiếp tục mở lời: “Bảo vật trấn tiệm bán với giá ba mươi vạn lượng bạc.”
“Ba mươi vạn… Hít hà…”
“Món đồ cả đời cũng mua nổi mất thôi.”
Các vị khách thấy giá cả đều hít một khí lạnh, Mục Đường thì bình tĩnh.
Bởi vì… một phần châu báu trong gian ngọc bội của nàng là do Hoàng đế ban thưởng, giá trị vượt xa trâm cài răng sói.
Chỉ là… nàng chằm chằm những hình chạm khắc totem nhỏ xíu ngọc trai biển một lúc lâu.
Lồng thủy tinh mà Trân Bảo Các sử dụng trong suốt như trong gian ngọc bội của nàng, nó ánh lên màu xanh lục, vì rõ lắm những hoa văn bên trong.
Nàng càng càng thấy hình chạm khắc totem đó quen thuộc, giống… hình xăm đùi của nam nhân mà nàng đè xuống.
lúc nàng đang đến say mê, cửa hàng đột nhiên trở nên chen chúc.
“Ê, ngươi chen lấn gì?”
“Ai , giẫm chân .”
Lưng Mục Đường đột nhiên đẩy mạnh một cái, thể nàng nhào về phía tủ trưng bày bằng thủy tinh, nàng theo bản năng bảo vệ bụng.
Thấy mu bàn tay sắp chạm lồng thủy tinh, nàng phản ứng cực nhanh, dịch sang một bên một bước, hóa giải lực sang một hướng khác, đẩy trúng tủ trưng bày.
… một tiếng ‘rắc’, lồng thủy tinh vỡ tan, trâm cài răng sói rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
“Trời ạ! Bảo vật trấn tiệm hỏng !”
“Đây là món đồ trị giá ba mươi vạn lượng…”
“Ai hỏng ?”
“Dù cũng , đừng đổ cho .”
Khi đang đùn đẩy trách nhiệm, một giọng nữ yếu ớt vang lên: “Hình như... là Mục tiểu thư đổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-57.html.]
Lời thốt , ánh mắt của đều đổ dồn về phía Mục Đường.
Tú Nhi, chứng kiến bộ sự việc, vội vàng giải thích: “Không tiểu thư nhà , thấy.”
“Ngươi là tỳ nữ của nàng, dĩ nhiên là bao che cho nàng.” Mục Vân Lan, chờ đợi lâu, cuối cùng cũng tìm cơ hội mở lời.
Mục Vân Châu cũng theo đó bước : “Đường tỷ, ... quả thực thấy tỷ đổ lồng kính lưu ly.”
Nói , nàng đầu chưởng quỹ Trân Bảo Các: “Mai tỷ, Mục đại tiểu thư là thích của .”
“Ngài thể xem xét vì ngày thường việc chăm chỉ, để nàng bồi thường ít ngân lượng hơn ?”
Mục Vân Châu bề ngoài lòng cầu xin, nhưng thực chất lời của nàng trực tiếp gán tội hỏng trấn điếm chi bảo lên đầu Mục Đường.
Chưởng quỹ Mai tỷ mặt mày khó coi: “Chuyện bẩm báo chủ t.ử mới thể quyết định.”
“Trâm cài răng sói là do chủ t.ử nhà tốn ba tháng tự tay , nay hỏng, e rằng chuyện tiền bạc thể giải quyết .”
“Khoan .” Mục Đường gọi Mai tỷ .
“Nếu là hỏng, tự nhiên sẽ bồi thường đúng giá trị và gánh vác tổn thất, nhưng... căn bản hề chạm trâm cài răng sói.”
“Vẫn là nên điều tra rõ ràng hẵng bẩm báo chủ t.ử nhà ngươi.”
Mèo Dịch Truyện
Mai tỷ ngẩng đầu Mục Đường: “Mục tiểu thư... việc tra thế nào đây?”
Mai tỷ cũng khó Mục Đường, chỉ là đông đúc hỗn loạn, mấy đều là Mục Đường hỏng.
Mục Đường chỉ chiếc lồng kính lưu ly vỡ thành từng mảnh nhỏ mà : “Bắt đầu tra từ chỗ .”
Mục Vân Lan kìm phá lên: “Ha ha ha ha, đường tỷ thật là đùa.”
“Dù cho lồng kính lưu ly hỏng cũng sẽ hung thủ thật sự, huống chi giờ đây biến thành một đống mảnh vỡ .”
“Mọi đều đang đợi tham dự yến tiệc sinh thần của Bạch phu nhân, tỷ vẫn là mau chóng bồi thường tiền , đừng lỡ mất thời gian.”
“Ngươi với Triệu gia đại tiểu thư tình như tỷ ? Ba mươi vạn lượng nàng hẳn sẽ cho ngươi mượn.”
Mục Đường đỡ bụng xổm xuống, dùng khăn tay gói nhặt một mảnh lưu ly vỡ.
“Thứ lưu ly dễ để dấu vết nhất, chỉ cần dùng tay chạm sẽ in vân tay.”
“Vân tay mỗi đều giống , chỉ cần chép các vân tay lưu ly so sánh với những mặt tại hiện trường là sẽ rốt cuộc là ai xô đổ trâm cài răng sói.”
Mục Vân Lan , vẻ mặt chút tự nhiên: “Hôm nay đông, nếu lưu ly nhiều vân tay của nhiều , thì mà phân định ?”
Mục Đường khẽ : “Hề hề, thể căn cứ vân tay để mà suy đoán lực đạo và phương hướng, đó kết hợp với phương hướng trâm cài rơi xuống đất là thể xác định ai là kẻ chủ mưu.”
“Thoái vạn bộ mà , nếu vân tay quá nhiều đến mức thể phân định, thì những vân tay sẽ cùng bồi thường.”
“Không quản tay, trả giá chút đỉnh chẳng là điều hợp lý ?”
“Ngươi khẩn trương như , lẽ nào... là ngươi xô đổ gian trưng bày?”
Mục Vân Lan vội vàng phản bác: “Không, !”
Khi hai đang đối chất, Mai tỷ lên tiếng: “Người , thu thập mảnh vỡ lưu ly để chép vân tay.”
Một tiếng lệnh, Mục Vân Châu lập tức tiến lên, nàng rõ gian trưng bày là ai xô đổ.
Để nàng việc , lưu dấu vết của ai đó thì dễ như trở bàn tay.
... Mục Đường cho nàng cơ hội .
Mục Đường mở miệng ngăn : “Mục Vân Lan cũng là một trong những kẻ hiềm nghi, ngươi là của nàng, ngươi tới thu thập chứng cứ thích hợp.”
“Mai tỷ vẫn là nên đổi khác .”
“Ừm, Lão Lưu .” Mục Vân Châu kịp phản bác, Mai tỷ đổi khác xử lý.
Lão Lưu là thợ thủ công lão luyện trong tiệm, ít bảo vật trang sức trong tiệm đều do lão tự tay .
Để lão xử lý việc đảm bảo công bằng chính trực, hơn nữa lão tỉ mỉ như tơ tóc, việc chép tuyệt đối sẽ xảy bất kỳ sai sót nào.