Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 43: --- Làm thiếp có gì đáng khoe khoang?
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:08:39
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục Đường buông tay Bạch phu nhân , sang một bên chờ đợi.
Đinh đinh đang đang...
Chưa thấy tiếng, trâm cài, chuông linh Mục Liên Nhi khua động leng keng.
Nàng hai tỳ nữ đỡ đến gần, sắc mặt hơn nhiều, còn trắng bệch yếu ớt như . Chỉ là... vết sẹo ở khóe miệng thể xóa bỏ, khiến miệng nàng trông vẻ lớn hơn một chút, tướng mạo cũng trở nên hung dữ.
"Đã lâu gặp, tỷ tỷ." Mục Liêu Hoa chủ động chào Mục Đường.
Nàng thấy Mục Đường vẫn mặc bộ y phục đen đường lưu đày, nụ mặt càng thêm rạng rỡ.
"Nghe , hôm nay tỷ mời đến là để phân gia đoạn tuyệt?"
Mục Đường chỉ liếc Mục Liêu Hoa một cái, mang theo quá nhiều cảm xúc. Đối với nàng, Mục Liêu Hoa là xa lạ.
Nàng chắp tay với Bạch Thích Sử : "Đại nhân, nàng đến, thể ký khế thư ."
Bạch Thích Sử còn kịp đáp lời, Mục Liêu Hoa bước tới xem khế thư bàn. Xem xong, nàng nhướng mày chằm chằm Mục Đường.
"Tỷ phận của bây giờ ở trong thành là gì ?"
Mèo Dịch Truyện
Mục Đường: "Ngươi là phận gì cũng ảnh hưởng đến việc chúng đoạn tuyệt quan hệ."
"Ha ha ha ha." Mục Liêu Hoa lớn đầy mỉa mai.
"Xem tỷ . Nếu tỷ ... e rằng sẽ dễ dàng đoạn tuyệt phân gia với như ."
" mà... từ cách ăn mặc của , tỷ hẳn bây giờ hiển hách ."
"Tỷ chắc chắn suy nghĩ kỹ một chút ?"
"Ha ha..." Mục Đường xong khẩy, kể nàng sớm Mục Liêu Hoa cho mà cái gọi là phú quý. Dù cho nàng , nàng cũng sẽ vì mấy món đồ tầm thường Mục Liêu Hoa mà động lòng. Trang sức Mục Liêu Hoa đeo đa phần là bạc, vải vóc y phục cũng đỗi bình thường. Mục Đường sở hữu cả một gian châu báu, đương nhiên chẳng thèm để mắt đến.
"Ngươi... xem ngươi cứng miệng đến bao giờ." Mục Liêu Hoa tức giận đáp , đó lập tức ký tên điểm chỉ khế thư.
Nàng vốn Mục Đường mở miệng cầu xin nàng, vì đây luôn là nàng cầu xin Mục Đường. Nàng cũng thấy Mục Đường quỳ chân cầu khẩn. Đương nhiên, nàng hề ý định giúp Mục Đường, chỉ thuần túy nhục nàng. Nàng tính toán kỹ, khi Mục Đường quỳ xuống cầu xin, nàng sẽ phất tay áo bỏ . ... Mục Đường ăn bộ .
Tỳ nữ hầu hạ Mục Liêu Hoa hiểu chuyện dâng khăn tay: "Bát phu nhân, lau tay."
Mục Liêu Hoa nhận khăn tay lau : "Thấy ? Bây giờ ở Tuấn Châu cũng hầu hạ, giống hệt khi ở Kinh thành ."
"Đợi đến khi tỷ phận của là gì, tỷ nhất định sẽ hối hận đến mức lóc t.h.ả.m thiết."
Mục Đường cũng tiến lên đặt dấu tay giấy: "Ta đương nhiên ngươi là phận gì, chứ gì."
"Thiếp thứ tám của khác, đường đường là tiểu thư phủ tướng quân sa sút thành thất ti tiện, ngươi còn dám khoe khoang."
"Ha ha ha ha, ngươi đúng là sa đọa đến tận cùng ."
"Ngươi..." Mục Liêu Hoa trợn tròn mắt, nàng ngờ Mục Đường phận của . ... Mục Đường cầu xin nàng ? Rốt cuộc Mục Đường đang vẻ gì? Nàng chỗ dựa gì chứ?
Mục Liêu Hoa bất mãn phản bác: "Ta dù , thì cũng là của nhà cao cửa rộng, vẫn hơn loại tội nhân lưu đày trắng tay như tỷ."
"Từ hôm nay trở , chúng đoạn tuyệt tình chị em, tỷ sẽ còn là tỷ tỷ của nữa. Sau ngàn vạn đừng cầu xin mặt ."
"À , tỷ thể đại diện cho đại phòng mà đoạn tuyệt với ."
"Mặc dù phụ qua đời, nhưng đại ca vẫn tin tức. Nói chừng đại ca còn sống, đại ca nhất định nhận."
"Đợi đại ca trở về, chừng nhận là tỷ, dù ... những lý do trong đó chúng đều rõ ràng."
Mục Đường xong nhịn bật : "Ha ha, những việc ngươi đường lưu đày, bất kể ai đến cũng sẽ ủng hộ ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-43-lam-thiep-co-gi-dang-khoe-khoang.html.]
"Phụ cũng thế, đại ca cũng thế, cả liệt tổ liệt tông Mục gia cũng sẽ !"
Mục Đường cho Mục Liêu Hoa tin Mục Vệ Quốc còn sống, bởi vì... Mục Liêu Hoa thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!
"Vậy thì cứ chờ mà xem! Ta sẽ tìm thấy đại ca, tỷ mới là kẻ Mục gia vứt bỏ!" Mục Liêu Hoa mắt đỏ hoe kiên định .
"Ngươi chồng chửa, mất mặt cả Mục gia. Phụ , mẫu cùng liệt tổ liệt tông suối vàng cũng chỉ coi ngươi là nỗi sỉ nhục!"
"À còn nữa, tỷ chắc nhỉ? Vị phu nhân mà tỷ đắc tội khi ăn xin đường lưu đày, chính là phu nhân của Thích Sử đang trong căn phòng ."
Mục Liêu Hoa mỉm chào Bạch phu nhân, nhưng... Bạch phu nhân đáp .
Mục Đường và Bạch phu nhân ngầm trao đổi ánh mắt. Mục Liêu Hoa đúng là ngu xuẩn đến cùng cực, tự cho là giỏi giang phi thường, nhưng kẻ che mắt chỉ một nàng .
Không nhận hồi đáp, Mục Liêu Hoa lúng túng dẫn hai tỳ nữ rời .
Mục Đường cúi chào hai vợ chồng Thích Sử: "Bạch đại nhân, Bạch phu nhân, tìm một nơi để dừng chân , lát nữa sẽ điều tra vụ án tình sát."
Bạch đại nhân: "Có cần bản quan giúp đỡ ? Nàng đến..."
Bạch đại nhân lo Mục Đường tiền, Mục Đường xua tay từ chối: "Đại nhân, lát nữa giúp ngài điều tra án, ngài cùng dính líu tiền bạc thì thích hợp."
"Vả , kiếm tiền đường, cần quá lo lắng."
Bạch đại nhân liếc Ngụy Đại, nàng ngay cả quan sai cũng thu phục , việc kiếm tiền quả thực đơn giản.
Hắn thêm gì nữa, sai Lâm Chưởng Thư đưa nhóm Mục Đường khỏi cửa.
Mục Đường khỏi cửa, liền hỏi Lăng Diễm: "Cha ở ?"
Lăng Diễm đáp: "Ở thảo trường, nơi đó nhiều tội nhân lưu đày từ nơi khác đến, dễ dàng ẩn ."
Mục Đường nóng lòng gặp Mục Vệ Quốc, chỉ khi thực sự xác định ông vẫn còn sống, lòng nàng mới thể an .
"Khi nào thể gặp ông ?"
Lăng Diễm gật đầu: "Sáng mai . Nàng đến Tuấn Châu mà đến thảo trường ngay e dễ gây nghi ngờ."
"Ta tìm dịch dung cho ông , ông ở thảo trường an ."
"Cảm ơn , Lăng Diễm." Mục Đường xúc động nắm lấy tay Lăng Diễm.
"Sau cần gì, nhất định sẽ giúp!"
Lăng Diễm cảm thấy lòng bàn tay nắm đột nhiên nóng lên. Hắn kinh ngạc, trời sinh hàn thể, cơ thể lạnh hơn thường, mùa đông càng lạnh như băng. giờ đây... nàng nắm bắt đầu phát nhiệt.
Quá đỗi ngạc nhiên, đến mức quên buông tay Mục Đường. Hai cứ thế tay trong tay hồi lâu.
Tú Nhi bên cạnh thấy cảnh , che miệng trộm.
Cảm giác... tiểu thư và Lăng công t.ử thật xứng đôi, nếu họ thể ở bên thì mấy. ... cha của đứa bé trong bụng tiểu thư thì đây? Hoặc là vĩnh viễn xuất hiện, hoặc là xuất hiện thì chăm sóc cho tiểu thư. Nếu tiểu thư và Lăng công t.ử hòa hợp, mà nhảy thì mới thật sự là tai họa.
Trong lúc Tú Nhi còn đang suy nghĩ miên man, Mục Đường và Lăng Diễm đều hồn, buông tay đối phương .
Ngụy Đại vốn là bản địa Tuấn Châu, nên Mục Đường giao cho phụ trách tìm nhà.
Hắn nhanh nhẹn, chỉ nửa canh giờ sắp xếp xong xuôi một căn nhà, đó là một tòa đại trạch viện bốn tiến bốn xuất.
Mục Đường ưng ý căn nhà vì cách bài trí trong viện phần tương tự phủ tướng quân.
Nàng mua căn nhà lớn như chắc chắn sẽ gây chú ý cho Mục Liêu Hoa, nhưng điều đó quan trọng, nàng phủ Thích Sử chỗ dựa vững chắc.
Hơn nữa... bọn họ đến Tuấn Châu, Khương Thanh Ngọc bên e rằng cũng nhận tin tức. Trốn cũng trốn nữa, thì cứ chiến !