Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 39: Độc tính càng mạnh ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:08:34
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù Tú Nhi đ.á.n.h rơi xuống sườn núi, nhưng nàng bám chặt lấy tảng đá nhô , Mục Đường ba bước thành hai, lao về phía Tú Nhi.
Nàng một tay túm chặt cổ tay Tú Nhi: “Nắm chặt lấy .”
Tú Nhi dùng hết sức bò lên, hai chủ tớ cùng cố gắng.
Hai hắc y nhân đang đ.á.n.h với Lăng Diễm thấy cảnh , một trong đó rút lao về phía lưng Mục Đường tấn công.
Hắn duỗi chân phi đá, định đá cả hai chủ tớ xuống núi mà ngã c.h.ế.t.
Mục Đường lạnh lùng đầu , nàng một tay kéo Tú Nhi, một tay ném độc châm về phía hắc y nhân.
“Ta nhất định cải mệnh! Ngươi cản !”
Tú Nhi nàng nhất định bảo vệ , cho dù là kết quả do trời định nàng cũng đổi!
Xoẹt!
Độc châm b.ắ.n n.g.ự.c hắc y nhân, đau đớn nhíu mày, động tác đột nhiên cứng , rõ ràng độc châm gây ảnh hưởng nhỏ đối với .
giơ tay tụ nội lực chuẩn tiếp tục tấn công.
Bùm!
Lăng Diễm đột nhiên tung một chưởng lưng , loạng choạng vững.
Tiết Ngưng Nguyệt và Ngư Nhi nhân lúc lập tức tiến lên giúp Mục Đường, còn lão Mục thúc cùng những khác trực tiếp tiến lên ôm lấy hắc y nhân.
Lúc đầu hắc y nhân còn thể giãy giụa, nhưng của đại phòng càng lúc càng đông, trực tiếp dùng thể bao cát, c.h.ế.t dí đè chặt mặt đất.
“Cẩu tặc, chúng đè c.h.ế.t ngươi!”
Lúc , Lăng Diễm ở một bên khác kết thúc chiến đấu tới, mũi kiếm của chỉ thẳng cổ hắc y nhân: “Ai phái ngươi đến?”
Mèo Dịch Truyện
Hắc y nhân lạnh: “Ngươi sẽ gì cả.”
“Ngược ... chúng nhược điểm của ngươi, một nữ nhân thể cản bước chân của ngươi ha ha ha, thật đáng !”
Động tác nghiến răng nghiến lợi của vì oán hận, mà là đang c.ắ.n vỡ độc d.ư.ợ.c trong miệng tự sát, nhưng... cho đến khi trong miệng đầy mùi t.h.u.ố.c và mùi m.á.u tanh vẫn c.h.ế.t.
Hắn chút kinh ngạc: “Sao ...”
Mục Đường dắt Tú Nhi đến bên cạnh : “Chút độc d.ư.ợ.c của ngươi so với độc châm của căn bản đáng kể.”
“Độc tính của còn mạnh hơn ngươi nhiều, cho nên độc d.ư.ợ.c của ngươi áp chế .”
“Ngươi thiếu chút nữa hại c.h.ế.t Tú Nhi của , cứ thế dễ dàng c.h.ế.t ? Không cửa !”
Hắc y nhân hung ác trừng mắt Mục Đường: “Hừ, cho dù độc d.ư.ợ.c của ngươi lợi hại thì ?”
“T.ử sĩ sẽ những lời bất lợi cho chủ tử!”
Mục Đường lạnh: “Cứ chờ xem.”
Mục Đường đầu với Lăng Diễm: “Mang cùng thành, cần đến sáng mai sẽ thật.”
“Được!” Lăng Diễm chọc đứt gân chân của hắc y nhân, kéo lê xuống núi như kéo một tấm giẻ rách.
Một đoàn lúc trời nhập nhoạng tối đến cổng thành, giờ phút chính là lúc sắp đóng cổng thành, cho nên lính canh tra xét nghiêm ngặt.
Khi tra xét đến Mục Đường và những khác, Tiết Ngưng Nguyệt : “Bọn họ cần tra xét, là bằng hữu của bổn tiểu thư.”
Lính canh ngẩn một chút, trừng mắt Tiết Ngưng Nguyệt một lúc lâu mới phản ứng .
“Đại tiểu thư! Là đại tiểu thư trở về !”
“Mau! Mau thông báo cho Thành chủ!”
Có Tiết Ngưng Nguyệt bảo đảm, lính canh tra xét Mục Đường và những khác, bọn họ thuận lợi thành.
Vừa mới lên phố bao lâu, một đôi vợ chồng trung niên kích động chạy đến mặt Tiết Ngưng Nguyệt.
Bọn họ nước mắt giàn giụa, kéo c.h.ặ.t t.a.y Tiết Ngưng Nguyệt buông: “Nguyệt Nguyệt, con... con trở về !”
“Là cha với con, con chịu khổ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-39-doc-tinh-cang-manh.html.]
Tiết Ngưng Nguyệt vỗ vỗ tay của bọn họ: “Cha, , chúng về nhà .”
Một đoàn trở về Thành chủ phủ , Tiết Ngưng Nguyệt kể một quá trình Mục Đường cứu nàng và nàng tự tay g.i.ế.c kẻ thù.
Thành chủ Tiết Xuyên Hải bộ chuẩn quỳ xuống: “Đa tạ Mục cô nương đại ân.”
Mục Đường ngăn , một tay đỡ dậy: “Tiết thành chủ, theo tuổi tác ngài với cha tương đương, ngài là trưởng bối của , đại lễ như là chiết thọ đó.”
“Kỳ thực, cứu Nguyệt Nguyệt dự tính, một chuyện phiền ngài.”
Mục Đường Tiết Xuyên Hải thật lòng quan tâm và cưng chiều Tiết Ngưng Nguyệt, cho nên nàng tin tưởng nàng đưa yêu cầu , sẽ từ chối.
Quả nhiên, Tiết Xuyên Hải thậm chí còn nàng yêu cầu lập tức đồng ý.
“Mục cô nương, nàng cứ .”
“Chỉ cần là thể , vạn t.ử bất từ!”
Mục Đường: “Ta ở phía Hổ Khiếu Trại phát hiện một mảnh đất d.ư.ợ.c liệu, tính toán trồng trọt quy mô.”
“Cho nên cần chuyên trách chăm sóc, còn cần hái, phơi khô, vận chuyển.”
“Hơn nữa, tất cả lợi nhuận từ việc trồng d.ư.ợ.c liệu do độc hưởng, nộp lên .”
Theo luật pháp, những thứ trồng đất công trong thành, cho dù là lương thực d.ư.ợ.c liệu đều nộp lên .
Ngay cả những thứ trồng đất của dân thường cũng nộp thuế, bây giờ Mục Đường đưa yêu cầu tương đương với trộm cắp quốc khoản, thể xử lý theo tội đại nghịch bất đạo.
Nếu Tiết Xuyên Hải đồng ý, thì đó là đồng phạm, tra chính là tội c.h.ế.t c.h.é.m đầu.
Mục Đường ban đầu nghĩ Tiết Xuyên Hải sẽ do dự một chút, nhưng ngờ lập tức đồng ý: “Được! Ta sẽ tìm đáng tin cậy để .”
Mục Đường chút kinh ngạc: “Tiết thành chủ, ngài sợ...”
Tiết Xuyên Hải khẽ một tiếng: “Ha ha, thao tác một phen, đất công cũng thể biến thành của Mục tiểu thư.”
“Đất của ngài ngài đến thu hoạch vấn đề gì ?”
“Huống hồ... Hoàng thượng vốn dĩ quan tâm đến sống c.h.ế.t của vùng Nam Man chúng , hà tất thành thật nộp tất cả lợi ích lên ?”
Thành chủ phu nhân bên cạnh mở miệng giải thích: “Mục cô nương, nàng là kinh đô đến nên nội tình bên trong.”
“Thành trì gần khu vực trung nam khí hậu ẩm ướt thích hợp, lương thực phong phú, cho nên hoàng đế vô cùng coi trọng.”
“ vùng Nam Man ở phía nam nhất của chúng hoặc là thảo nguyên hoang vu, hoặc là núi non trùng điệp.”
“Chỉ thể dựa núi ăn núi, vật sản gì, hơn nữa thỉnh thoảng mưa bùn lũ quét, thường xuyên xin hoàng đế ban phát tiền bạc để tu sửa.”
“Không lâu đây đợt nắng nóng cực độ một trận mưa lớn, một ngọn núi ở phía nam sạt lở bùn, ít nhà cửa của dân chúng cuốn trôi.”
“Phu quân nhà tấu chương gửi về kinh đô, theo tốc độ ngựa nhanh đưa tin, tám ngày là thể đến, cho dù chậm trễ hai mươi ngày thì cũng nhất định thể nhận hồi âm.”
“Thế nhưng một tháng ! Kinh đô chút tin tức nào.”
“Hoàng thượng rõ ràng cấp tiền, cố ý trì hoãn thời gian, bởi vì những năm khi tình huống đều là phu quân tự bỏ tiền túi bù đắp.”
“Cứ thế hành hạ xuống, Hoài An thành dân tâm động loạn, lúc mới nảy sinh bọn sơn phỉ cướp đoạt nữ quyến và tiền tài.”
“Mà cơ nghiệp cũ của Thành chủ phủ đều móc rỗng , còn tiền tài cung dưỡng binh lính thủ vệ?”
“Thêm đó Hổ Khiếu Trại vị trí đặc biệt, cho nên bọn sơn phỉ mới luôn chiếm cứ núi, cách nào tiêu diệt.”
“Cho dù bọn chúng bắt đứa con gái duy nhất của chúng , chúng cũng cách nào cả.”
“Phỉ! Cẩu hoàng đế!” Mục Đường xong nhịn khạc một tiếng.
Mắng xong nàng nắm chặt nắm đấm, suốt quãng đường qua, những thành trì thuộc khu vực Nam Man.
Hoặc là thành chủ tham lam vơ vét như La Hạo Nam, hoặc là thành chủ sống cực kỳ khó khăn như Tiết Xuyên Hải.
... bọn họ đều một điểm chung, đó chính là... dân tâm bất , oán hận hoàng đế!
Cho nên đây chính là cơ hội của nàng, dân tâm mà cẩu hoàng đế đ.á.n.h mất, đều là sức mạnh để nàng đ.á.n.h về kinh đô!