Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 37: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:08:32
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Áp trại phu nhân

 

Tên phỉ đầu định tiến lên kéo Mục Đường, nàng liền lạnh giọng : “Không cần kéo, sẽ tự .”

 

Phỉ đầu ha ha lớn: “Ha ha ha, mụ đàn bà nhà ngươi lão t.ử hài lòng.”

 

“Tự chạy lên núi, bây giờ tự giác động phòng.”

 

“Được , lão t.ử phong ngươi đại phu nhân, việc nội vụ của Hổ Khiếu Trại đều do ngươi xử lý.”

 

Mèo Dịch Truyện

Mục Đường và phỉ đầu nối gót phòng nghỉ, còn Tú Nhi thì một nam nhân tự xưng là Nhị đương gia dẫn phòng bên cạnh.

 

Tú Nhi cũng ngoan ngoãn, nàng cẩn thận hỏi: “Đại ca, và phỉ đầu là ruột thịt ư?”

 

Nhị đương gia hài lòng với sự ngoan ngoãn của Tú Nhi, hớn hở : “Ta tên Trần Nhị Cẩu, đại ca tên Trần Đại Tiếu, hai chúng ruột thịt.”

 

Tú Nhi gật đầu: “À, Cẩu Khiếu Trại , nên các đổi thành Hổ Khiếu Trại.”

 

“Vậy các mấy áp trại phu nhân ?”

 

Trần Nhị Cẩu cau mày: “Sao ngươi lắm lời thế?”

 

Tú Nhi: “Ta và tiểu thư nhà sẽ ở đây, đương nhiên hỏi rõ ràng chứ.”

 

Khóe mắt Tú Nhi ẩn chứa sự tính toán tinh ranh, hỏi rõ, lát nữa đ.á.n.h lỡ đ.á.n.h lén thì ?

 

Hơn nữa... hỏi thêm chút nữa để kéo dài thời gian, tiểu thư bên xử lý xong , độc d.ư.ợ.c bên đây cũng sắp phát tác.

 

Trần Nhị Cẩu gật đầu lia lịa: “Ừm, xem các ngươi cũng điều.”

 

“Hổ Khiếu Trại chúng chỉ hai áp trại phu nhân, là do và đại ca cướp từ trong thành về.”

 

“Tuy nhiên hai đó và đại ca chán , sẽ sủng ái hai vị phu nhân mới đến là các ngươi.”

 

“Còn nữa, Hổ Khiếu Trại dễ thủ khó công, những quan sai đó đến cũng tìm , nên các ngươi nhất đừng ý định bỏ trốn báo quan.”

 

“Đám nam nhân bảo vệ các ngươi cũng đầu hàng theo lên núi , sẽ theo chúng việc.”

 

Tú Nhi chút kinh ngạc, Lăng Diễm và họ cũng lên núi ư? Với võ công của họ thể nhanh chóng thất bại như , trừ phi... là cố ý theo lên.

 

Quả nhiên tiểu thư lầm , Lăng Diễm thật sự đến ứng cứu!

 

Tú Nhi nén sự kinh ngạc, ngoan ngoãn gật đầu: “Nhị Cẩu ca thật lợi hại, nhất định sẽ hầu hạ thật .”

 

Trần Nhị Cẩu chút nghi hoặc Tú Nhi: “Người khác sào huyệt sơn phỉ đều sống dở c.h.ế.t dở, các ngươi ...”

 

Tú Nhi lau giọt nước mắt tồn tại: “Nhị Cẩu ca, chúng thật là tội nhân lưu đày từ kinh đô đến Tuấn Châu.”

 

“Dọc đường vất vả đám quan sai đ.á.n.h đập, dù đến Tuấn Châu cũng lao động cực nhọc.”

 

đến Hổ Khiếu Trại thì khác , Nhị Cẩu ca trông thật uy vũ, chắc chắn sẽ đ.á.n.h , cuộc sống tự nhiên sẽ hơn nhiều so với lưu đày.”

 

Trần Nhị Cẩu Tú Nhi tâng bốc nịnh nọt đến mức vui vẻ, chợt tỉnh ngộ: “Thì .”

 

Trong lúc chuyện, Tú Nhi và Trần Nhị Cẩu phòng.

 

Mục Đường ở bên sớm nhà giường, tên phỉ đầu Trần Đại Tiếu liền xông thẳng về phía nàng: “Tiểu nương tử, đến đây!”

 

Mục Đường né sang một bên, Trần Đại Tiếu liền nhào hụt, thể đập mạnh xuống ván giường phát tiếng “đùng” một tiếng.

 

“Trốn gì chứ? Vừa nãy còn...”

 

“Phụt...”

 

Lời hết, Trần Đại Tiếu phun một ngụm máu.

 

Hắn ôm ngực: “Mụ đàn bà tiện nhân, ngươi gì?”

 

“Nhị Cẩu! Mau đến đây!” Hắn hoảng hốt kêu giúp đỡ.

 

Trần Nhị Cẩu ở phòng bên cạnh cũng ngã vật xuống giường, tức giận trừng mắt Tú Nhi: “Sự ngoan ngoãn của ngươi đều là giả vờ!”

 

Tú Nhi vỗ vỗ bột t.h.u.ố.c tay: “ , Nhị Cẩu ca.”

 

“Vừa nãy đường đều hạ độc đó.”

 

“Cho nên, những bên ngoài đều thể giúp các ngươi .”

 

“Ngươi...”

 

“Người ! Người !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-37.html.]

 

Hai kêu trời thấu, gọi đất linh, bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.

 

Trần Đại Tiếu uy h.i.ế.p Mục Đường: “Cho dù ngươi hạ gục những gần phòng ngủ, những khác trong sơn trại cũng sẽ tha cho ngươi.”

 

“Ngươi nghĩ hai mụ đàn bà các ngươi thể đ.á.n.h thắng hàng trăm tên trong sơn trại ?”

 

“Ta khuyên ngươi nhất nên đưa giải d.ư.ợ.c cho , đừng tự tìm đường c.h.ế.t.”

 

“Địch tập! Địch tập!” Lời Trần Đại Tiếu dứt, đám sơn phỉ trong trại hoảng loạn la hét.

 

Khóe miệng Mục Đường nhếch lên, là Lăng Diễm dẫn Lão Mục Thúc và họ đến phá vỡ cục diện .

 

Trần Đại Tiếu hoảng loạn một lát, đó lạnh: “Hừ, đám già yếu bệnh tật tàn phế mà ngươi mang đến căn bản đối thủ của chúng .”

 

“Vừa nãy mấy tên nam nhân đó còn chúng trói như trói gà con lên núi đó thôi.”

 

... những tiếng động tiếp theo khiến Trần Đại Tiếu ngây ngốc.

 

“A! Đại đương gia cứu mạng...”

 

“Nhị đương gia, chúng chống đỡ nổi .”

 

Không sự đại thắng mà mong đợi, ngược là tiếng kêu t.h.ả.m thiết của .

 

“Sao thể...”

 

Mục Đường mở cửa phòng: “Cho ngươi c.h.ế.t cho rõ ràng!”

 

Tú Nhi cũng mở cửa phòng kéo Trần Nhị Cẩu ngoài: “Tiểu thư, bột t.h.u.ố.c của quả nhiên lợi hại.”

 

Hai nhà họ Trần , nước mắt lưng tròng, họ thất bại trong tay hai mụ đàn bà.

 

Bên ngoài, Lăng Diễm, Lưu Mãn, Vương Long, Ngụy Đại mấy nam nhân cường tráng phụ trách đ.á.n.h bay sơn phỉ, còn Lão Mục Thúc loại võ công mạnh như thì dựa đông giăng lưới vây bắt.

 

Thì họ trói lên núi đ.á.n.h , mà là chuẩn sẵn ám khí, dùng mồi nhử kẻ địch.

 

Họ dùng lưới vây hãm đám sơn phỉ, đó trực tiếp kéo đến sườn núi, một ổ một lũ cùng ném xuống núi.

 

Trời mưa đường trơn, chúng lăn lông lốc xuống, tên nào tên nấy kêu la thất thanh hơn tên nào.

 

“Các ngươi...” Trần Đại Tiếu trợn tròn mắt.

 

Địa thế mà tự cho là thuận lợi, ngờ trở thành nơi chôn vùi của .

 

“Đừng đ.á.n.h nữa, chúng đầu hàng.” Trần Đại Tiếu thức thời chọn cách đầu hàng.

 

Trần Nhị Cẩu cũng theo đó la lên: “ đúng đúng, các ngươi g.i.ế.c chúng thì sẽ lấy tiền của Hổ Khiếu Trại .”

 

Hai ngầm , trong lòng tính toán.

 

Trước tiên dùng tiền tài để định hai mụ đàn bà , đợi an họ sẽ tập hợp để dạy dỗ họ một trận.

 

... Mục Đường thấu nhân tâm suốt chặng đường lưu đày, nàng sẽ tin lời họ, nàng rút d.a.o găm chuẩn cho họ một cái c.h.ế.t sảng khoái.

 

“Cô nương chờ một chút.” Một giọng nữ đột nhiên vang lên.

 

Mục Đường ngẩng đầu, hai nữ t.ử mặc y phục vải thô bước về phía nàng.

 

Họ trông lớn tuổi lắm, nhưng mặt đầy vẻ phong trần, hiển nhiên là chịu đựng nhiều khổ sở trong Hổ Khiếu Trại.

 

Quan trọng nhất là, Mục Đường thể nhận từ dáng của họ rằng họ từng giáo dưỡng từ gia đình quyền quý.

 

Không hề tùy tiện như phụ nữ thôn quê, mà là những bước chân nhỏ nhắn uyển chuyển.

 

Hai Trần Đại Tiếu, Trần Nhị Cẩu thấy họ đến liền lớn tiếng hô: “Phu nhân, mau cứu chúng .”

 

Cách xưng hô của hai khiến Mục Đường hiểu , thì ... hai nữ t.ử chính là những áp trại phu nhân đây.

 

Mục Đường cau mày, nữ t.ử sơn tặc cướp về trại ban đầu sẽ phản kháng chán ghét, nhưng thời gian lâu dần tính tình sẽ mài mòn, nếu sinh con đẻ cái thì sẽ ràng buộc.

 

Rất ít nữ t.ử thể thoát khỏi lồng giam như .

 

Nàng hai đến cầu xin, là...

 

Nữ t.ử dẫn đầu bước đến mặt Mục Đường : “Ta là áp trại phu nhân của Trần Đại Tiếu, đưa d.a.o găm cho .”

 

Mục Đường dừng một chút, nàng thẳng mắt nữ t.ử mấy thở, cuối cùng nàng giao d.a.o găm cho nàng .

 

Trần Đại Tiếu thấy cảnh lập tức vui mừng khôn xiết: “Phu nhân! Mau, g.i.ế.c tiện nhân .”

 

 

Loading...