Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 36: Thành Hoài An gặp sơn phỉ ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:08:30
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục Đường cùng đoàn chuẩn tiếp tục đến Quân Châu, ở cổng thành, Gia gia cùng bá tánh đến tiễn biệt, Gia công t.ử quyến luyến Mục Đường.
“Tiên tử, khi nào nàng trở về?”
Mục Đường nhẹ nhàng vuốt ve bụng: “Có lẽ, đợi hài t.ử bình an chào đời sẽ trở về.”
Nàng Gia công t.ử chút suy nghĩ khác lạ với nàng, nhưng bọn họ định cùng đường, nên nàng cố ý lấy hài t.ử câu trả lời.
Mắt Gia công t.ử tối : “Ta đợi nàng, nhớ kỹ, tên là Gia Ninh, chữ Ninh trong an ninh.”
Gia Ngự Thanh trưởng thành hơn Gia Ninh nhiều, lấy một tấm lệnh bài đưa cho Mục Đường.
“Mục tiểu thư, đây là lệnh của Gia chủ , thể rút bạc ở khắp các ngân hiệu lớn.”
“Ân tình của ngài, Gia gia chúng vô phương báo đáp, chỉ chút năng lực để ủng hộ ngài.”
“Nếu ngài cần cứ đến lấy bạc.”
“Được! Đa tạ!” Mục Đường từ chối, trực tiếp nhận lấy lệnh bài, lật đổ cẩu hoàng đế, bạc tiền là vô cùng quan trọng.
Nàng sẽ dùng thứ, dốc lực!
Mục Đường rời khỏi thành Nam Giang, tiếp tục về phương Nam.
Mặc dù giành đại thắng một , nàng cũng hề lơi lỏng cảnh giác, bởi vì thời tiết mưa bão trong cảnh báo vẫn xuất hiện.
Kinh nghiệm suốt chặng đường khiến nàng hiểu rõ... thứ trong cảnh báo đều sẽ xuất hiện, chỉ là xem nàng... thể đổi kết cục mà thôi.
Ngày thứ ba mươi của cuộc lưu đày, đoàn đến một thành mới ở Nam Man, thành chân núi, họ cần vượt núi đường nhỏ mới thể đến.
Đây vốn dĩ là thời điểm Mục Đường nên đến Quân Châu, nhưng vì dịch bệnh trì hoãn vài ngày, họ vẫn cần sáu ngày nữa mới đến Quân Châu.
Đứng từ cao xuống, thành nội chút hoang tàn, thành và các đoàn xe nhiều, cả thành tĩnh lặng.
Bầu trời âm u đen kịt, cuồng phong nổi lên dữ dội, một khung cảnh báo hiệu bão sắp đến.
Mục Đường nhẹ nhàng vuốt ve bụng , m.a.n.g t.h.a.i đầy ba tháng mà bụng nàng nhô lên rõ rệt .
Nó lộ nhanh hơn so với bình thường, may mà... quãng đường còn xa.
Nàng âm thầm tự bắt mạch cho , nàng trúng hỏa độc, mạch tượng luôn khá loạn, khi m.a.n.g t.h.a.i lúc bắt mạch nàng nhận thấy điều bất thường, nhưng dám chắc chắn.
Hiện giờ t.h.a.i tượng định, hỏa độc của nàng cũng tái phát, thể bắt mạch kiểm tra .
Nàng bắt mạch, khóe mắt khẽ nhướng lên đầy kinh ngạc, mạch giống như là song thai!
Nàng cẩn thận xác nhận một , mặt tràn đầy ánh sáng dịu dàng của , hóa ... trong bụng nàng chỉ một tiểu gia hỏa.
Sau một tiếng khẽ, nàng chút bất lực, đêm hôm đó nàng lập tức uống t.h.u.ố.c tránh thai, ngăn đứa trẻ thì thôi , mà một lúc hai đứa!
Cha của hài t.ử rốt cuộc cấu tạo cơ thể thế nào? Lại thể đạt đến trình độ ?
Nàng khỏi chút tò mò về đàn ông từng gặp mặt .
Tuy đêm đó rõ mặt , nhưng cảm giác khi tay nàng lướt nàng vẫn còn nhớ rõ.
Thân hình tệ, khi tình đến nồng nhiệt nàng dùng sức túm lấy một khối cơ của , săn chắc!
Nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, mặt nàng bất giác ửng hồng.
“Sao ? Có thoải mái?” Lăng Diễm bên cạnh, nhận thấy sắc mặt nàng , bèn mở miệng hỏi.
Mục Đường ngước mắt , mà bất giác đưa gương mặt ký ức, điều khiến vành tai nàng cũng đỏ bừng theo.
Nàng vội vàng lắc đầu: “Không... .”
“Chỉ là đường chút mệt mỏi mà thôi.”
“Vào Thành Hoài An là thể nghỉ ngơi .” Lăng Diễm nghĩ nhiều, thành thật đáp lời.
“Hoài An?” Sắc mặt Mục Đường lập tức trở nên nghiêm túc. Tòa thành từng xuất hiện trong cảnh báo của nàng.
Trong giấc mộng, khi lưu đày đến nơi , họ gặp sơn phỉ!
Bọn cướp họ tiền bạc, mà trúng sắc của nàng và Tú Nhi!
Họ cố gắng hết sức chạy thành, nhưng ngờ trời đổ mưa lớn, Tú Nhi trượt chân ngã xuống sườn núi và c.h.ế.t ở Thành Hoài An!
Tòa thành tên là “Hoài An”, nhưng là một nơi nguy hiểm c.h.ế.t , trái ngược với cái tên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-36-thanh-hoai-an-gap-son-phi.html.]
Vì thế... nàng ghi nhớ sâu sắc về tòa thành , đây chính là nơi cảnh báo bão!
Mục Đường kiên định Tú Nhi, nàng thể mất Tú Nhi!
Lăng Diễm thấy Mục Đường thần sắc căng thẳng, lập tức nâng cao cảnh giác: “Nàng nhận thấy điều bất thường?”
Mục Đường trầm giọng : “Nơi xung quanh quá hoang vu, thể sẽ sơn phỉ xuất hiện, chúng hãy cẩn thận một chút.”
Trong lúc hai chuyện, họ xuống núi một đoạn nữa. Lần ... là Lăng Diễm phát hiện điều .
Hắn theo bản năng che Mục Đường lưng, thấp giọng : “Có kẻ đang rình rập chúng !”
“Nàng hãy chuẩn sẵn t.h.u.ố.c độc để phòng .”
“Ừm, sớm chuẩn xong . Chốc nữa chúng đừng xuống núi thành, mà hãy theo bọn cường phỉ lên núi.”
Tú Nhi là do xuống núi thành mà ngã, nàng sẽ ngược , trực tiếp lên núi! Đến sào huyệt của sơn phỉ.
Trên núi địa thế cao, cho dù lũ bùn thì cũng sẽ an hơn một chút.
Mặc dù Lăng Diễm vì nàng đưa quyết định như , nhưng suốt chặng đường đều theo nàng, cũng ngoại lệ.
Hắn khẽ gật đầu: “Được.”
Khi hai đang bàn bạc, một đại hán mặt bịt khăn đen dẫn theo một đoàn xông .
Mèo Dịch Truyện
“Ối giời, nhiều cô nương xinh quá!”
“Chư , cướp về áp trại phu nhân!”
Đại hán mặt đen lệnh một tiếng, đám tiểu tặc bên chia thành mấy đội vây công các nữ quyến.
Một đội xông thẳng về phía Mục Đường và Tú Nhi, đội khác thì vây công Lăng Diễm, Lão Mục Thúc cùng các nam nhân khác.
Mục Đường rắc độc d.ư.ợ.c dắt Tú Nhi chạy lên núi.
“Ha ha ha ha, hai nàng nương cũng thức thời đấy, tự chạy về nhà, còn chẳng cần chúng vác lên.”
Đám sơn phỉ thấy hướng Mục Đường và nha của nàng bỏ chạy, nhịn phá lên.
Nàng chạy, chúng đuổi, cả nhóm càng lúc càng gần sào huyệt sơn phỉ...
Mưa nhỏ bắt đầu rơi, con đường chân Mục Đường và những khác dần trở nên lầy lội, tốc độ chạy trốn của họ chậm .
đám sơn phỉ phía tiến lên bắt họ, ngược còn cố ý giảm tốc độ chờ đợi.
Chạy một lúc, tên phỉ đầu chỉ một cánh cổng gỗ lớn : “Thấy ? Kia chính là Hổ Khiếu Trại của chúng .”
“Các ngươi cứ ngoan ngoãn tự .”
Mục Đường thấy liền dắt Tú Nhi dừng cổng, mục đích đạt , cần thiết phí thêm thể lực.
Tú Nhi căng thẳng quét mắt xung quanh, hiểu ... trong lòng nàng luôn chút bất an.
Nàng khẽ hỏi: “Tiểu thư, Lăng công t.ử sẽ đến ứng cứu chúng chứ?”
Mặc dù Lăng Diễm vẫn luôn cùng họ, nhưng từng gặp đám sơn phỉ võ công đông như thế .
Lần đám lưu dân cũng chỉ vài chục , còn đám sơn phỉ thì đến cả trăm tên.
Lăng Diễm kéo ở lưng chừng núi, lên núi sẽ nguy hiểm, nên... thể bỏ họ mà chạy trốn.
Mục Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y Tú Nhi: “Hắn nhất định sẽ đến!”
Mặc dù chỉ mới ở cùng Lăng Diễm một tháng, ngày thường nhiều, nhưng... những thời khắc quan trọng, tuyệt đối sẽ để thất bại.
Mục Đường bỗng nhiên tin tưởng , tuy nhiên... nàng cũng chuẩn kỹ lưỡng trong gian ngọc bội.
Nàng giao một gói bột t.h.u.ố.c cho Tú Nhi: “Tin ! Lát nữa đừng bỏ chạy, cứ theo chúng phòng, đường cứ rắc hết độc d.ư.ợ.c .”
Tú Nhi gật đầu thật mạnh: “Vâng! Nô tỳ tin tiểu thư.”
Chủ tớ hai bàn xong kế hoạch, tên phỉ đầu liền bước tới chỗ Mục Đường, thấy bụng nàng nhô lên thì cau mày.
“Mụ mày béo thế?”
“.........Đồ ngu.” Mục Đường nhịn mắng thầm.
Phỉ đầu nhíu mày giật giật: “Mặc kệ mụ mày là cái thá gì, theo lão t.ử động phòng hoa chúc.”