Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 136: --- Giang sơn và mỹ nhân

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:14:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng kích động chạy cửa hàng kéo lấy bạn cũ: “Dao Dao, Mục Đường là một tiện nhân, nàng cướp mất Đại ca của , cướp mất tất cả thứ của Hoắc gia.”

 

“Còn khiến cha ngày ngày trừng phạt , nàng tâm ngoan thủ lạt đáng sợ lắm.”

 

“Các ngươi đừng ở cùng nàng !”

 

Hoắc Tuyết Nghênh xong, bạn cũ những an ủi nàng , mà ngược còn ghét bỏ hất tay nàng đầy m.á.u bẩn .

 

“Tuyết Nghênh ngươi hươu vượn gì ? Mục tiểu thư cứu cha , còn cứu mấy vị thúc bá khác, nàng là cô nương lương thiện bậc nhất đời .”

 

“Còn ngươi... ngươi còn tay hạ độc cả cha ruột, đại ca ruột của .”

 

“Ngươi mới là đáng sợ nhất.”

 

Cô gái gọi là Dao Dao xong, mấy cô gái khác cũng hùa theo: “ , đây ngươi điêu ngoa tùy hứng chúng đều thể nhịn .”

 

chuyện chúng thể nhịn, loại như ngươi ai dám kết bạn?”

 

“Nếu vì Hoắc gia ăn với gia tộc chúng , Đại ca của ngươi tài năng xuất chúng, chúng sớm chơi cùng ngươi .”

 

Mèo Dịch Truyện

Mục tiểu thư thì khác, cho dù Hoắc gia, chúng cũng nguyện ý ở cùng nàng .”

 

“Không , Mục tiểu thư chỉ tính tình , còn y thuật nữa.”

 

“Các ngươi... các ngươi...” Hoắc Tuyết Nghênh kinh ngạc đến mức bước chân lảo đảo.

 

Mấy ngày Hoắc Tuyết Nghênh nhận , nàng chỉ cho rằng nên hạ độc Hoắc Đức Vũ, nên tin tưởng Hoắc Thiên Lâm.

 

nàng từng nghiêm túc bản , nàng chỉ năng lực đủ, mà còn nhiều khuyết điểm, và những điều vẫn luôn Hoắc gia bao dung.

 

Lời của bạn bè hôm nay như mũi kiếm đ.â.m xuyên tim nàng , nàng đột nhiên hiểu , chỉ nhà ghét bỏ nàng trừng phạt nàng .

 

Ngay cả những bạn của nàng cũng chán ghét nàng từ lâu, chỉ là vẫn luôn nhẫn nhịn nàng .

 

Và Mục Đường mà nàng căm ghét thể trong vòng vài ngày ngắn ngủi nhận sự yêu mến của họ, nàng ngẩng đầu ánh mắt chút thất thần về phía Mục Đường.

 

Hóa Mục Đường cướp mất cha, cướp mất sự sủng ái của đại ca nhị ca, cướp mất thứ của Hoắc gia, mà là nàng ... tự gây .

 

Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, thể mềm nhũn ngã quỵ mặt đất.

 

Vết thương nàng nghiêm trọng, cộng thêm tinh thần suy sụp, rốt cuộc cũng chống đỡ nổi nữa.

 

Mục Đường bước tới nhét một viên t.h.u.ố.c miệng nàng : “Tỉnh ngộ là , bây giờ vẫn muộn .”

 

“Ngươi... tại giúp ?” Hoắc Tuyết Nghênh khó hiểu, ánh mắt Mục Đường đầy nghi hoặc.

 

Tuy Hoắc Tuyết Nghênh phái chặn Mục Đường, nhưng cũng chỉ là ngăn cản, hề hạ sát thủ, điều cho thấy nàng vẫn còn chút lương tri.

 

Mục Đường hề căm hận nàng, cũng sẽ mạng nàng.

 

Còn việc Hoắc Tuyết Nghênh hạ độc Hoắc Đức Vũ cũng là vì nghĩ ông còn sống bao lâu, ý nghĩ đoạt quyền cho mờ mắt. Hoắc Đức Vũ là phụ nỡ xuống tay tàn nhẫn, Mục Đường tự nhiên cũng sẽ đa sự.

 

“Bởi vì, ngươi với , của ngươi là với phụ và hai trưởng yêu thương, cưng chiều ngươi bao năm qua.”

 

“Ngươi chỉ đòi hỏi, từng nghĩ đến báo đáp họ ?” Mục Đường đáp.

 

“Oa oa oa oa...” Hoắc Tuyết Nghênh xong liền òa nức nở.

 

“Xin , sai .”

 

Tiếng xin của nàng , so với mấy ngày chân thành hơn vài phần.

 

Mục Đường lắc đầu đáp lời. Lúc , hầu của Hoắc gia đến, khiêng Hoắc Tuyết Nghênh trở về Hoắc gia.

 

Kể từ ngày đó, Hoắc Tuyết Nghênh còn quậy phá nữa, mỗi ngày quỳ trong từ đường sám hối, kinh Trường Thọ cho Hoắc Đức Vũ, học những văn thư mà đây nàng ghét nhất, còn trách phạt hầu, cứ như biến thành một khác .

 

Hoắc Đức Vũ và hai thiếu gia Hoắc gia khi chuyện, cuối cùng cũng nở nụ gương mặt. Hoắc Tuyết Nghênh cuối cùng trưởng thành và hiểu chuyện!

 

Sau khi xử lý xong chuyện của Hoắc gia và nghỉ ngơi hai ngày, Mục thị lên đường về phía Bắc, tức là hướng Đại Long và Bắc Tấn.

 

Trên đường , Mục Đường hỏi Lăng Tiêu Tương: “A Diễm truyền tin về ? Người bên mấy ngày nhận tin tức gì của .”

 

Lăng Tiêu Tương lắc đầu: “Không , nhưng nàng cần lo lắng, tin tức ngược chính là tin .”

 

“A Diễm tuyệt đối loại che giấu, nếu gặp chuyện chắc chắn sẽ báo cho chúng đến chi viện.”

 

Mục Đường suy nghĩ kỹ lưỡng gật đầu, Lăng Diễm quả thật cố chấp chịu đựng một .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-136-giang-son-va-my-nhan.html.]

 

“Chúng cứ lo cho bản .” Đông Phương Ngọc Nhiêu bên cạnh chen lời.

 

“Chúng Đông Mông là nhờ Hoắc gia mới thể thuận lợi, nhưng về Đại Long là để tạo phản.”

 

“Đông Phương Thiên Thần chắc chắn sẽ phái truy sát chúng , chúng qua các thành trì đều cẩn thận.”

 

Tiếng “sư phụ” của Mục Đường khiến Đông Phương Ngọc Nhiêu trở thành một thành viên của phe tạo phản, còn đơn thuần chỉ vì Chu Diệp nữa.

 

Mục Đường khóe môi nhếch lên: “Sư phụ, thành chủ ăn cơm của Đại Long, nhận bổng lộc của Đại Long, nhưng... chắc lời Hoàng đế Đại Long .”

 

Lăng Tiêu Tương, rõ đầu đuôi câu chuyện, cực kỳ đồng tình gật đầu: “ , cẩu Hoàng đế lòng dân, điều lợi cho chúng .”

 

Đông Phương Ngọc Nhiêu rõ sự thật chút nghi hoặc: “Hai con bà bán t.h.u.ố.c gì ?”

 

“Không lẽ... những quan đó đều lệnh của các ngươi ?”

 

Hai con cùng gật đầu: “ .”

 

“Cái ...”

 

Đông Phương Ngọc Nhiêu tin tưởng thực lực của hai , nhưng nàng vẫn hiểu, Mục Đường thể khiến nhiều quan viên như lệnh nàng mà tạo phản.

 

nhanh... nàng liền hiểu !

 

Chỉ trong năm ngày, các thành chủ của Tô Nam thành, Nam Giang thành, Hoài An thành, Tuấn Châu, mấy đại thành trì phía Nam, đều tập hợp đủ binh lực, theo lịch trình của Mục Đường tiến về phía Bắc tấn công Hoàng thành.

 

Người dẫn đầu là Mục Vệ Quốc, Dư Xương Thịnh, Chu Diệp, A Tùng, bọn họ cũng cầm vũ khí.

 

Bọn họ tiến về phía Bắc, các thành trì phía Bắc tuy Mục Đường thu phục, nhưng Mục Vệ Quốc và Dư Xương Thịnh hai vị tướng quân hô một tiếng thì trăm ứng.

 

ít bách tính đều từng nhận ân huệ của Mục Vệ Quốc, những là gia quyến của tướng sĩ, của họ t.ử trận, triều đình khấu trừ tiền an ủi, là Mục Vệ Quốc tự bỏ tiền túi giúp đỡ họ.

 

Có những là bách tính nghèo khổ quan ức hiếp, là Dư Xương Thịnh c.h.é.m g.i.ế.c tham quan cứu họ khỏi biển lửa, nên bách tính tự nhiên nguyện ý theo họ.

 

Cẩu Hoàng đế ứng phó kịp, binh lực phái phân tán nhiều, nên áp lực bên Mục Đường giảm một phần.

 

Mục Đường cùng đoàn từ hướng Đông Bắc tiến Đại Long, bên nàng thuận lợi như bên Mục Vệ Quốc, bọn họ cản trở bên ngoài Đông Hoa thành.

 

Mục Đường lấy vũ khí và các loại t.h.u.ố.c men , sẵn sàng cho một trận đại chiến. Nàng vũ khí trong tay, nhớ đến Khương Thanh Ngọc c.h.ế.t.

 

Tuy Khương Thanh Ngọc nhiều gây khó dễ cho nàng, nhưng chính vì sự hãm hại của nàng mà Mục Đường mới học những loại vũ khí lợi hại như .

 

Nàng hại vô tội như Khương Thanh Ngọc, nên chỉ ném các gói t.h.u.ố.c nổ những nơi hẻo lánh trong thành để uy h.i.ế.p thành chủ.

 

Ầm! Ngoại ô rung chuyển, bách tính trong thành dù cách xa cũng cảm nhận sức mạnh .

 

Bọn họ đều sợ hãi co trong nhà dám ngoài, thậm chí còn trốn thẳng xuống hầm trú ẩn.

 

Mục Đường dùng t.h.u.ố.c nổ mở đường, thành công tiến thành. Nàng tường thành lớn tiếng : “Đông Phương Thiên Thần quân bất nhân, hãm hại trung lương, lo quốc sự khiến bách tính lầm than.”

 

“Ta dẫn Mục gia quân công phá Hoàng thành để trả Đại Long một thời thịnh thế thanh minh. Các ngươi phản kháng, sẽ hại .”

 

“Sau khi bình định loạn lạc sẽ ban cho các ngươi cuộc sống quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp.”

 

Thành chủ quỳ rạp đất, thể run rẩy. Uy lực của t.h.u.ố.c nổ quả thực đáng sợ, nếu rơi trúng , e rằng sẽ biến thành một vũng máu, xương cốt còn.

 

Hắn cố nén sợ hãi hỏi: “Dám hỏi Mục tiểu thư, chúng theo phản Đông Phương gia, giang sơn là họ Mục họ Lăng?”

 

Với công lao của Mục Vệ Quốc và Mục gia ở Đại Long, việc phụ nữ họ lên ngôi đa ủng hộ, vì đều là dân Đại Long, Hoàng thành đổi họ họ thể chấp nhận.

 

nếu đổi sang họ khác của nước khác, nước khác kiểm soát, bọn họ sẽ trở thành kẻ bán nước.

 

Chuyện của Lăng Diễm, Mục Đường và Bắc Tấn còn là bí mật, dù Lăng Diễm dẫn về Bắc Tấn khai chiến .

 

Nếu Lăng Diễm và Bắc Tấn nắm quyền, dân Đại Long tin Bắc Tấn sẽ đối xử với họ.

 

Mục Đường mở lời hứa hẹn: “Đương nhiên là họ Mục, thành trì và cha đích đ.á.n.h xuống thể dễ dàng nhường cho khác?”

 

Thành chủ ngẩng đầu, ánh mắt phiêu hốt, mấy tin tưởng Mục Đường: “... ngài m.a.n.g t.h.a.i con của Lăng Diễm, cựu Hoàng t.ử Bắc Tấn.”

 

“Cho dù chúng tin ngài sẽ nam nhân lừa gạt, vạn nhất... vứt bỏ ngài, trong lúc Đại Long nội loạn công thành, nội ưu ngoại hoạn Đại Long cũng vong quốc!”

 

Ý của thành chủ là, phụ nữ và con cái mà thôi, Lăng Diễm khi lên ngôi thể nhiều, thể từ bỏ Mục Đường bất cứ lúc nào.

 

Giang sơn và mỹ nhân... sự lựa chọn đối với một coi trọng quyền thế như Lăng Diễm, phục quốc, thì thể đơn giản hơn.

 

 

Loading...