Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 13: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:07:47
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phân Cân Đoạn Cốt cái quỷ gì, ngươi nghĩ lão t.ử dọa lớn lên chắc?" Vương Hổ căn bản tin lời Mục Đường, đưa tay túm lấy nàng, chuẩn trả thù mấy cái tát .
... tay co rút vặn vẹo như chân gà, đau đến mức kêu la oai oái.
"A! Tay ..."
Mục Đường dùng vạt áo lau tay: "Động tác của ngươi càng hung mãnh, gân cốt bên trong tay càng đứt gãy nhanh hơn."
"Ban đầu là tay, tiếp đến là xương ức, cho đến ."
"Không tin thì ngươi cứ tiếp tục thử xem."
Vương Hổ tái mặt ôm lấy tay, dám thử nữa.
Hai cái tát của Lăng Diễm khiến cảm thấy mặt như nát ! Độc d.ư.ợ.c Mục Đường hạ càng khiến đau đớn sống.
Hai kẻ đúng là đồ điên!
Nếu bây giờ chọc giận bọn họ, e rằng bọn họ sẽ g.i.ế.c ngay tại chỗ, mấy quan sai quyền sợ là cản nổi...
Hảo hán chịu thiệt mắt, còn nhiều cơ hội tay, hơn nữa đường lưu đày cấp thức ăn và nước uống thì cũng đủ cho bọn họ chịu khổ .
Dưới nhiều lý do, Vương Hổ chọn giả vờ nhượng bộ.
"Cởi cùm chân cho bọn họ." Lăng Diễm tiếp tục lệnh cho .
Vương Hổ bĩu môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Các ngươi là phạm nhân lưu đày, cái ... e rằng lắm chứ?"
"Nếu khác thấy, giao phó thế nào?"
Ánh mắt Lăng Diễm trầm xuống, y đột nhiên phóng nội lực đ.á.n.h cùm chân chân Mục Đường, rắc một tiếng, xiềng sắt đứt lìa, Mục Đường tự do.
"..." Vương Hổ im lặng.
Y rõ ràng thể tự cởi cùm chân, còn kêu gì?
"Cởi cả cho những khác, lặp thứ ba." Lăng Diễm lạnh lùng trừng mắt Vương Hổ.
"Biết... ." Vương Hổ tình nguyện lấy chìa khóa cởi cùm chân cho đoàn của đại phòng.
Người của đại phòng reo hò một trận, còn nhị phòng, tam phòng Mục gia thì ngây .
Mục Đường và tên nô tài tay nàng mà lợi hại đến thế!!! Khiến quan sai răm rắp lời.
Chẳng lẽ điều nghĩa là, con đường lưu đày của bọn họ sẽ thuận lợi hơn chăng?
Rõ ràng là bọn họ nghĩ quá nhiều, Vương Hổ chịu thiệt thòi ở chỗ Mục Đường, tức giận thể trút lên Mục Đường.
Mà Lục Tâm Nhu là nữ nhân dâng cho , nếu đ.á.n.h hỏng thì chẳng còn gì để chơi, nên đương nhiên chỉ thể trút giận lên nhị phòng, tam phòng Mục gia.
Vương Hổ suốt dọc đường mắng c.h.ử.i bọn họ, khi nổi nóng hơn thì trực tiếp vung roi.
Bên , Mục Liêu Hoa đoạn tuyệt quan hệ với Mục Đường thấy của đại phòng tự do hoạt động càng thêm tức giận.
Bởi vì... cùm chân của tất cả đại phòng đều cởi, chỉ nàng và thị nữ Tâm Tâm là cởi!
Hơn nữa Mục Đường độc thuật! Khi ở kinh đô nàng hề thể hiện một chút nào, ngay cả nàng cũng giấu diếm.
Điều chứng tỏ... Mục Đường vẫn luôn đề phòng nàng , căn bản hề tin tưởng nàng .
Quan trọng nhất là, Mục Đường và tên nô tài lợi hại như , dù đ.á.n.h cứng cũng thể cứu Tiểu Khả, nhưng bọn họ ...
Điều càng chứng tỏ Mục Đường tâm tư độc ác, cố ý nhắm nàng !
Tâm Tâm mắt cá chân cùm trầy da, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn mở lời khuyên nhủ: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư là bản lĩnh."
"Chúng xin nàng, cởi cùm chân , những ngày mới ..."
"Tốt cái gì mà ?" Tâm Tâm còn xong, Mục Liêu Hoa lạnh giọng ngắt lời.
"Ý của ngươi là Mục Đường bản lĩnh, là phế vật?"
"Nếu , ngươi còn theo gì? Cút ."
Tâm Tâm và Tiểu Khả từ nhỏ hầu hạ Mục Liêu Hoa, hai ở phủ mười lăm năm, tình cảm sâu sắc với Mục Liêu Hoa.
Trước đây ở phủ, hai là những đối xử với Mục Liêu Hoa nhất, ngoài Mục Đường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-13.html.]
Nếu , Tiểu Khả cũng sẽ cứng đầu xin bánh thịt của Vương Hổ, cuối cùng chịu kết cục như .
Vì , cho dù Mục Liêu Hoa sai còn ác miệng mắng chửi, Tâm Tâm cũng chọn rời .
Nàng quỳ mặt đất nhận : "Nô tỳ , nô tỳ ý khinh thường ."
"Nô tỳ chỉ mãi mãi hầu hạ tiểu thư, đừng đuổi nô tỳ ."
Mục Liêu Hoa rõ nếu hầu hạ, thể nàng sẽ càng khó khăn hơn, nên nàng thực sự đuổi Tâm Tâm .
Nàng trút giận xong, đưa tay kéo Tâm Tâm dậy: "Đừng nhắc đến Mục Đường mặt , chủ tớ hai chúng nương tựa lẫn cũng ."
Tâm Tâm dám nhiều, chỉ gật đầu, nhưng... ánh mắt nàng liếc Mục Đường. Không đại tiểu thư... liệu bọn họ thật sự thể sống ?
Bên , Lục Tâm Nhu c.ắ.n môi cũng chút bất mãn, nàng dâng cho Vương Hổ, trở thành nữ nhân của tên quan sai đầu, vốn tưởng thể lệnh cho Mục Đường.
Thế nhưng... mới một ngày, nàng còn kịp thu thập Mục Đường !
Mục Đường cưỡi lên đầu Vương Hổ, điều nghĩa là... nàng Mục Đường áp đảo một nữa.
Tuy nhiên, Mục Đường tiền bạc, đường lưu đày còn dài lắm, nàng tổng ngày cầu !
——
Mọi với những toan tính khác tiếp tục lên đường. Ngày thứ tư lưu đày, đến một thành trì mới.
Vương Hổ cho thành, chủ yếu là để tránh gây hỗn loạn.
Hắn cho đại quân chờ bên ngoài thành, chỉ phái vài thành để bổ sung lương thực, còn mua một quần áo để .
Hắn cố ý chia cho của đại phòng Mục gia, mà Lục Tâm Nhu dỗ dành thế nào mà một bộ quần áo vải bông.
Mặc dù hoa văn và chất liệu đều bình thường, nhưng ưu điểm là sạch sẽ, điều đường lưu đày cực kỳ khó .
Nàng quần áo mới xong cố ý lượn lờ mặt , những đang mặc quần áo hôi thối mấy ngày.
Người hầu của Lục gia nhao nhao xu nịnh nàng : "Y phục của đại tiểu thư thật !"
Lục Tâm Nhu tâng bốc vui vẻ, uốn éo vòng eo đến bên cạnh Mục Đường.
Nàng liếc bộ y phục đen xì Mục Đường, đưa tay quạt quạt mũi: “Chậc… y phục của ngươi hôi thối quá.”
“Vừa dơ đen… ngươi chịu đựng thế nào.”
Nói , nàng nhấc vạt áo mới lên: “Nhìn xem, áo mới , còn là vải bông nữa, ghen tị ?”
“…” Mục Đường trầm mặc.
Mấy ngày lưu đày , mỗi tối nàng đều lén lút gian ngọc bội tắm rửa, y phục cũng đều .
Hiện giờ nàng căn bản cần lo lắng Vương Hổ, chỉ là để khác phát hiện bí mật của ngọc bội.
Vì , y phục nàng đều là màu đen, thoạt như cùng một bộ.
Cái bồn tắm trong gian thoải mái vô cùng, còn sủi bọt mát xa, kem thơm thể da thịt nàng trơn mượt.
Mèo Dịch Truyện
Ngoài những lụa là gấm vóc ở phủ tướng quân, còn những bộ váy nàng từng thấy, kiểu cắt may khác hẳn y phục nàng đang mặc, nhưng chất liệu dễ chịu.
Nàng còn tranh thủ lúc tắm gội y phục mà xem sách trong đó. Hai ngày nay nàng một cuốn sách tên là “Thế Giới Thuyết”.
Có thể là mở cánh cửa đến một thế giới mới. Nàng những vùng đất, những quốc gia trong sách tồn tại , thể chỉ là chuyện kể, hoặc là ở một nơi nàng từng đặt chân đến.
Tóm , kỳ diệu, nàng say sưa đến nỗi một ngày nán trong gian gần một canh giờ, khiến Vương Hổ còn tưởng nàng trốn thoát.
… những chuyện đương nhiên nàng sẽ cho Lục Tâm Nhu. Nàng trực tiếp đầu , xem Lục Tâm Nhu như khí.
Lục Tâm Nhu khoe khoang hồi đáp, nàng tức giận khoanh tay: “Hừ, Mục Đường ngươi đừng giả vờ nữa.”
“Ta ngươi ghen tị!”
“Ừm đúng đúng đúng, ghen tị, vô cùng ghen tị.” Mục Đường qua loa gật đầu.
“Ngươi…” Lục Tâm Nhu đương nhiên Mục Đường đang mỉa, nàng tức đến dậm chân thùm thụp: “Ngươi đợi đấy, nhất định sẽ sống hơn.”
“Đến lúc đó, ngươi sẽ còn ghen tị hơn bây giờ nữa!”