Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 128: --- Khương Thanh Ngọc: Về nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:14:12
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xì xì xì...
Thịt da của nàng đốt cháy xèo xèo, ánh sáng trắng ngày càng chói mắt, vù...
Nàng cuối cùng vẫn thể ngăn cản ngọc bội thoát ly, ngọc bội bay vút , ánh sáng trắng chiếu lên Mục Đường, trong nháy mắt nhập n.g.ự.c nàng mà biến mất tăm.
"Trả cho !" Khương Thanh Ngọc mắt rách hét lên.
Mục Đường cúi đầu xuống n.g.ự.c , chỉ thấy ngọc bội Khương Thanh Ngọc cùng với nửa hình tròn ngọc bội vốn của nàng hợp thành một hình tròn chỉnh. Vân hoa ăn khớp, sai một ly, tựa như... vốn dĩ là một thể.
Đang lúc nàng nghi hoặc, căn nhà lưu ly trong gian ánh sáng trắng bao phủ, trong chớp mắt thêm nửa căn nhà đầy ắp đồ vật. Có cả những viên t.h.u.ố.c và d.ư.ợ.c liệu nàng từng thấy đây, cũng những công cụ trị liệu nàng từng gặp. Những chiếc tủ vốn trống rỗng lấp đầy, chỗ thừa cũng hề lộn xộn, dường như đó chính là vị trí chúng nên ở.
Mục Đường thấy cảnh khỏi đoán rằng, chẳng lẽ... nàng và Khương Thanh Ngọc đều một nửa bí bảo. Bọn họ vốn dĩ ở cùng một vạch xuất phát, ai thắng thì đó sẽ nửa còn .
Khi Mục Đường đang suy tư, Khương Thanh Ngọc thét lên chói tai.
"Không! Ta sai , hãy cho thêm một cơ hội nữa."
"Ngươi thể chọn Mục Đường, thể!"
Khương Thanh Ngọc điên cuồng lẩm bẩm tự tự , trông như một kẻ điên loạn mất trí, bởi vì âm thanh trong đầu nàng chỉ một nàng thấy.
【Thế gian song kiêu, thiên giáng linh ngọc trợ giúp các ngươi vấn đỉnh đỉnh phong, nhưng ngươi lợi dụng linh ngọc việc thiện, trái dùng thủ đoạn bẩn thỉu hãm hại Mục Đường đến cùng.】
【Vẻ mặt tham lam, xí khiến linh ngọc khinh bỉ, linh khí cạn kiệt.】
【Còn Mục Đường kiên nghị tự cường, vì bách tính, giúp đỡ nữ tử, cứu t.ử phù thương, xứng đáng là tuyệt đại thiên kiêu! Linh khí chọn nàng chủ, thoát ly khỏi ngươi vĩnh viễn về.】
Lúc , Khương Thanh Ngọc mới hiểu tất cả, nàng là xuyên , tương lai, nàng quả thực là thiên tuyển chi nhân, nên trời cao ban cho nàng một khối ngọc bội giúp nàng thành sự. nàng dùng để tự lập tự cường, trái dùng để mưu hại Mục gia, còn nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý.
Và trùng hợp Mục Đường là một thiên tuyển chi nhân khác, Mục Đường thêm một việc thiện, vật phẩm trong gian linh ngọc của nàng sẽ ít một phần. Cho đến hôm nay... nàng dùng pháo đạn tổn thương vô tội, linh ngọc triệt để từ bỏ nàng, chọn vĩnh viễn theo Mục Đường! Điều nghĩa là nàng còn trợ lực, còn Mục Đường sở hữu tất cả.
Điều khiến nàng chấn động nhất là, Mục Đường như nàng sẵn thứ, Mục Đường chỉ sách vở và nguyên liệu. Mục Đường thể dùng những kiến thức trong sách đó cùng với quặng sắt khai thác ở Tuấn Châu mà chế tạo hỏa pháo uy lực hề thua kém nàng. Mục Đường chỉ là một cổ đại phong kiến mà thể như , Khương Thanh Ngọc dám nghĩ, nếu Mục Đường từng tiếp nhận giáo d.ụ.c hiện đại, thì sẽ lợi hại đến mức độ nào.
Đối mặt với kẻ địch như , nàng thể thua? Nếu ngay từ đầu nàng chọn hợp tác với Mục Đường, hai thiên tuyển chi nhân bọn họ ở cùng một chỗ, tuyệt đại song kiêu hợp nhất, thiên hạ ... e rằng đều sẽ là của bọn họ.
Sự hối hận, tiếng gào thét của Khương Thanh Ngọc bất kỳ tác dụng nào, ánh sáng trắng của ngọc bội dần dần tiêu tán, dung nhập Mục Đường.
Trong khoảnh khắc Khương Thanh Ngọc suy sụp, Lăng Diễm và Mặc Trúc giải quyết xong binh mã Bắc Tấn còn nhiều, Hỏa Sát Minh cùng Chu Diệp, A Tùng hợp tác khống chế tàn dư thế lực của Thần Vương, hoàng cung Nam Chiếu dần dần trở yên bình.
Khương Thanh Ngọc hôm nay nàng thể chạy thoát, nàng giãy giụa mà chỉ bệt xuống đất chuyện với Mục Đường.
"Ta đường truy đuổi đến Tuấn Châu khác ngáng chân đều là do ngươi an bài đúng ?"
"Có thể cho , ngươi thu phục những đó việc cho ngươi như thế nào ?"
"Hoắc gia, Tiết Xuyên Hải, Giả gia, Tuấn Châu, Thủy U Thành... thậm chí cả Dư Xương Thịnh vẫn luôn theo cũng lâm trận đổi phe."
"Tại ... bọn họ đều giúp ngươi?"
Khương Thanh Ngọc thừa nhận Mục Đường thông minh, nhưng nàng thể hiểu rõ điểm về lòng .
Mục Đường khẽ : "Ha ha ha, từng sai họ nhắm ngươi, tất cả đều là do bọn họ tự nguyện."
"Bọn họ ân oán giữa và ngươi, xem như bằng hữu, nhân, đương nhiên sẽ giúp ."
"Ngươi đến bây giờ còn hiểu ? Thành đại sự chỉ dựa một , lấy chân tâm đối đãi khác mới thể thu hoạch chân tâm."
"Ngươi tự cho ngọc bội thì ai địch nổi, cho nên vẫn luôn kiêu ngạo, coi thường ."
"Ngươi luôn miệng thuộc hạ ngu xuẩn chẳng hiểu gì, nhưng trong thời khắc nguy cấp ngươi chẳng vẫn cần bọn họ yểm trợ ngươi bỏ chạy ?"
"Ngươi ngươi sở hữu tri thức lợi hại của nhiều năm , chúng là lão ngoan cố, nhưng... cách của ngươi khác gì các vương công quý tộc chuyên bóc lột khác ?"
“Ha ha ha ha… Chân tâm đổi chân tình…” Khương Thanh Ngọc đến chảy cả nước mắt.
Nàng vì thua Mục Đường, càng vì nhận quá muộn.
Nàng là vì, từ lúc nào đồng hóa!
Rõ ràng nàng thế nào là bình đẳng dân chủ, nhưng đến nơi đây quyền thế che mờ mắt, bày dáng vẻ mà lệnh cho kẻ khác.
Còn Mục Đường, kẻ sống trong thời đại phong kiến hiểu rõ điều đó hơn nàng.
Nàng chỉ thấy thật đáng buồn đáng !
“Mục Đường, thức tỉnh , nhưng… cũng cho một điều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-128-khuong-thanh-ngoc-ve-nha.html.]
“Nhiều năm nam nhân chỉ cưới một thê tử, nhưng họ thể chuyện một đời một kiếp một đôi.”
“Họ sẽ vụng trộm, lừa dối thê tử, dùng thủ đoạn!”
“Huống chi nay là thời đại tam thê tứ , … và Lăng Diễm sẽ thể dài lâu!”
“Đây là lời khuyên cuối cùng của dành cho , về nhà .”
Khương Thanh Ngọc xong, nhặt thanh trường kiếm đất, tự vẫn ngay tại chỗ.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, m.á.u tươi b.ắ.n , Khương Thanh Ngọc cứ thế kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của nàng.
Mục Đường ngây , trong cảnh báo của giấc mộng, c.h.ế.t là nàng, Khương Thanh Ngọc trở thành một đời nữ hoàng.
nay… c.h.ế.t là Khương Thanh Ngọc, nàng đổi kết cục, … Khương Thanh Ngọc sẽ về ?
Có lẽ nàng sẽ trở về cố hương mà nàng nhắc tới, lẽ sẽ đến địa phủ, tất cả những điều Mục Đường thể nào .
Nàng đến bên t.h.i t.h.ể Khương Thanh Ngọc, khép đôi mắt còn mở to của nàng.
“Đa tạ lời nhắc nhở của tỷ, đương nhiên nam nhân nhất định đáng tin, thể vì mà trao chân tình cũng thể thu hồi .”
“Ta sẽ từ bỏ bản mà dựa dẫm nam nhân, điều, điều tỷ về nhất phu nhất thê đồng tình, nếu thể trở thành kẻ nắm quyền ban bố luật pháp, tất nhiên sẽ thúc đẩy điều đó.”
Khương Thanh Ngọc c.h.ế.t, cuộc loạn lạc kết thúc, loạn thần tặc t.ử chỉ còn một Dạ Vương sớm đầu hàng.
Y xe lăn, dang hai tay: “Giờ khắc cuối cùng cuối cùng cũng đến, bản vương tùy các ngươi xử trí.”
Mục Đường đến bên y, búng một viên t.h.u.ố.c miệng y, Dạ Vương nhắm hai mắt, chuẩn tinh thần cho việc trúng độc mà c.h.ế.t.
đợi một lúc lâu, cơ thể y bất kỳ dị thường nào, thậm chí… cơn đau do vết thương ban nãy còn giảm bớt.
Điều quan trọng nhất là, đôi chân trúng độc nhiều năm còn cảm giác của y đang nóng lên.
“Ngươi… ngươi cho bản vương ăn t.h.u.ố.c gì?” Dạ Vương khó hiểu Mục Đường.
“Giải dược, thể giúp ngươi dậy.” Mục Đường đáp.
“Tại giúp bản vương?” Trên mặt Dạ Vương đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt còn vương lệ.
Y đó lợi dụng nhà họ Diệp hãm hại Ngụy Đại, Mục Đường hẳn hận y thấu xương, vì cứu y?
Mục Đường đáp lời: “Ngươi nên dậy mà chuộc tội, chứ cứ thế nhẹ nhàng tìm cái c.h.ế.t.”
Dạ Vương Thần Vương tính kế, hơn nữa khi chân tướng y dừng tay cực nhanh, giảm thiểu những trận chiến cần thiết, nên Mục Đường cho y một cơ hội chuộc tội.
“Đa tạ… biểu nữ.” Dạ Vương cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống bắp đùi tàn phế của y.
Trận chiến khiến y hiểu , trưởng của y vẫn yêu thương y như , tỷ trưởng, và gia đình biểu nữ cũng vẫn coi y là một nhà.
Mèo Dịch Truyện
Suy nghĩ của y sai , hoàng gia… cũng tình !
Xử lý xong Dạ Vương, nhà họ Mục cuối cùng cũng thời gian đoàn tụ, Mục Vệ Quốc ôm Ôn Ngọc Uyển thể yếu ớt lòng.
“Ngọc Uyển, xin nàng…”
“Nàng vì bảo vệ và các con mà hy sinh lớn lao như , hiểu rõ, còn hận nàng nhiều năm qua.”
Ôn Ngọc Uyển tựa vai y: “Là lừa , kẻ nên xin là .”
“Tất cả đều qua , giờ đây cả nhà chúng đoàn tụ là .”
“Đường Đường, Lâm Phong đây.”
Ôn Ngọc Uyển vẫy tay gọi Mục Đường và Hoắc Thiên Lâm.
Lời khiến Mục Vệ Quốc trợn tròn mắt: “Lâm Phong? Nàng chắc chắn y là…”
Mặc dù Mục Vệ Quốc và Mục Đường đều suy đoán về phận của Hoắc Thiên Lâm, nhưng vẫn chứng thực.
Giờ đây… Ôn Ngọc Uyển mở mắt y ngay lập tức, điều càng chứng minh y chính là đại thiếu gia thất lạc của Mục gia!
Ôn Ngọc Uyển tràn đầy dịu dàng Hoắc Thiên Lâm: “Con của , lẽ nào còn nhận ?”
“Con ngoan, đây với nương .”