Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 126: Viện Quân Đến ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:14:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạ Vương thể tin nổi ngẩng đầu về phía nguồn âm, thấy khuôn mặt quen thuộc của Ôn Ngọc Uyển, thể khẽ run lên.
“Ngươi… ngươi….” Từ lời tiểu tướng Ôn Ngọc Uyển Mục Đường cứu tỉnh, kinh hãi thôi, nhưng cứ nghĩ Ôn Ngọc Uyển chỉ tỉnh chốc lát, chuyện cũng khó khăn, nên… của mới mãi lấy binh phòng đồ.
ngờ… nàng chỉ tỉnh, tinh thần còn đến !
Y thuật của Mục Đường khiến kinh ngạc đến nỗi nên lời, khi kinh hãi, Dạ Vương nhận điểm bất thường.
Hắn đầu tiểu tướng lĩnh bẩm báo: “Ngươi Ôn Ngọc Uyển ở trong Triều Dương Cung ? Sao nàng xuất hiện ở đây?”
Vì tin tức sai lầm , đưa quyết sách sai lầm, thể khiến mất tất cả.
Tiểu tướng lĩnh giải thích quanh co, ngược ngẩng đầu dùng nụ quỷ dị đáp Dạ Vương.
“Bởi vì… đang dối đó.”
“Nếu tin tức , Vương gia thể liều dẫn ép cung chứ?”
“Ngươi phản bội bản vương!” Dạ Vương lập tức huyết khí dâng trào, rút kiếm bay lên , dù đôi chân tàn phế, vẫn dùng khinh công lao về phía tiểu tướng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Dạ Vương giận dữ đỏ mắt, tiểu tướng mới trướng lâu, chỉ mới nửa tháng.
Sở dĩ tin tưởng như , giao chuyện quan trọng đến thế cho , là vì t.h.u.ố.c giải của Đông Phương Thần Y dùng để chữa trị cho là do tiểu tướng tìm về.
Để lấy vị d.ư.ợ.c liệu đó, tiểu tướng suýt chút nữa rắn độc c.ắ.n c.h.ế.t, dùng tính mạng để đổi lấy sự tin tưởng của .
Quan trọng nhất là năng lực xuất chúng, bất kể là học võ học binh pháp đều cực kỳ nhanh.
Hơn nữa điều tra thế bối cảnh của tiểu tướng, , tỷ tỷ duy nhất qua đời.
Người như thích hợp trợ thủ đắc lực, vốn định bồi dưỡng thành kiêu hùng trong quân, nhưng ngờ…
Tiểu tướng Dạ Vương đang nổi giận đùng đùng mà bật : “Ha ha ha ha Vương gia.”
“Ta là Lâm Hiếu Dũng đó, ngài còn như tên, dũng mãnh thiện chiến mà.”
“À , quên với ngài, ngoài đại tỷ mất của … còn một nghĩa tỷ.”
“Nàng tên là… Mục Đường!”
“Ngươi là của Mục Đường!” Dạ Vương kinh hãi đến nỗi thanh trường kiếm trong tay rung lên bần bật.
Đáng sợ! Thực sự quá đáng sợ!
Nữ nhân Mục Đường Nam Chiếu đầy một tháng, mà mưu tính chuyện và cài quân đội.
Nhiều năm ẩn nhẫn của hủy hoại chỉ trong chốc lát! Hôm nay… còn đường lui, và phe Mục Đường chỉ một bên sống sót!
“Kẻ phản bội đều đáng c.h.ế.t! Bản vương g.i.ế.c ngươi!”
“Phá Hiểu Quân! G.i.ế.c!”
Dạ Vương lấy át chủ bài cuối cùng, đội tư binh do nuôi dưỡng bằng quyền lực của mẫu tộc, mang ý nghĩa phá tan đêm tối, Phá Hiểu Quân.
Đồng thời bản gia tăng sức mạnh trong tay, đôi chân tàn phế, khinh công chỉ thể duy trì chốc lát, trong thời gian g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Hiếu Dũng.
Lâm Hiếu Dũng theo bên Dạ Vương bấy lâu nay nắm rõ , dựa khinh công thể chống đỡ bao lâu.
Vì Lâm Hiếu Dũng lướt một cái tránh thoát đòn tấn công của .
Chỉ hai chiêu về về tiêu hao, Dạ Vương thể chống đỡ nổi, chật vật xe lăn.
Hai tay gân xanh nổi lên, nắm chặt lấy đùi.
Hắn hận! Nếu một kẻ tàn phế, hôm nay cũng sẽ chật vật đến thế, càng thể đ.á.n.h một tiểu tướng mười mấy tuổi.
Tất cả những điều … đều là do Ôn Ngự Phong!
Hắn dùng ánh mắt oán hận chằm chằm Ôn Ngự Phong, nếu hạ độc mưu hại, cũng sẽ đến bước ép cung .
Khi giận dữ ngút trời, tiếng bước chân thình thịch vang lên, Kinh Phòng quân chỉ lệnh Tiên hoàng xông Hoàng cung.
Kinh Phòng quân áp đảo Phá Hiểu quân của , binh đao đối chọi, giữa tiếng giáp sắt va chạm, của ngã xuống càng nhiều.
Dạ Vương trong chốc lát lòng như tro tàn, tuyệt vọng hai tiếng: “Ha ha, Ôn Ngự Phong, ngươi ngoài miệng chỉ bảo vệ Ngọc Uyển.”
“ giờ đây… nàng tỉnh , ngươi liền từ chỗ nàng lấy binh phòng đồ, gấp gáp khống chế Kinh Phòng quân do Tiên hoàng để .”
“Thực … ngươi và bản vương, Thần Vương bất kỳ khác biệt nào.”
Dạ Vương tự hôm nay tất bại, khi c.h.ế.t còn ly gián mối quan hệ của hai .
Ôn Ngự Phong mở miệng giải thích, ngược Ôn Ngọc Uyển dùng giọng dịu dàng hạ lệnh: “Kinh Phòng quân lệnh, bản cung lấy Tiên hoàng di chiếu mệnh lệnh các ngươi, bắt tất cả loạn thần tặc t.ử .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-126-vien-quan-den.html.]
!!!
Dạ Vương đại kinh, lúc đòn tấn công của Lâm Hiếu Dũng cũng tới, thương ngã lăn từ xe lăn xuống đất.
Thần Vương đang giao đấu với Mục Vệ Quốc cũng mất sức phản kháng, rạp đất mặt đầy m.á.u tươi.
Cả hai đều vô cùng kinh hãi, bọn họ vạn vạn ngờ hiệu lệnh Kinh Phòng quân chính là Ôn Ngọc Uyển!
Bọn họ từng nghĩ, Ôn Ngọc Uyển ngoan ngoãn dễ sai bảo một mặt .
“Tiên hoàng lợi dụng bản cung nhiều năm, giờ đây bản cung vật tận kỳ dụng vặn đúng lúc.” Trên mặt Ôn Ngọc Uyển tràn đầy vẻ kiên quyết.
“Di chiếu của ai binh phòng đồ thì đó thể hiệu lệnh đại quân, giờ đây chỉ bản cung một , quyền hiệu lệnh tại giao cho khác?”
Bi kịch mười tám năm khiến Ôn Ngọc Uyển hiểu rõ, ngoan ngoãn lời và thỏa hiệp đều thể đạt ước nguyện, chỉ sẽ khác vắt kiệt đến còn gì.
Giờ đây khó khăn lắm mới tỉnh táo, nàng chọn phản kháng! Chọn tự chủ!
“Vâng, Trưởng công chúa!” Kinh Phòng quân tuân theo di chiếu theo hiệu lệnh của Ôn Ngọc Uyển.
Ôn Ngự Phong cũng vung tay phóng Hộ Long đội ẩn trong Hoàng cung.
“Trẫm từng nghĩ sẽ đạt gì từ Ngọc Uyển, trẫm năng lực lên Hoàng vị, tự nhiên cũng thể dựa chính mà bảo vệ!”
Thấy Hộ Long đội xuất động, Dạ Vương kinh hãi đến nỗi thể dậy.
“Ngươi… sớm chuẩn ?”
Ôn Ngự Phong gật đầu: “ , trẫm sớm ngươi mượn danh tàn tật mà đóng cửa nuôi dưỡng tư binh.”
“Trẫm càng ngươi hợp tác với Thần Vương, ý đồ lợi dụng Mục Đường chữa chân và lấy binh phòng đồ mưu đoạt Hoàng vị.”
“Trẫm vẫn luôn cho ngươi cơ hội, nếu ngươi tạo phản, trẫm sẽ coi như .”
“Dù hai ngươi cũng là thủ túc của trẫm, cuộc tranh đoạt ngôi vị năm đó, tỷ của trẫm kẻ c.h.ế.t thương.”
“Trẫm thấy cảnh m.á.u chảy thành sông, thủ túc tương tàn nữa.”
“Đáng tiếc… các ngươi cố chấp.”
“Phỉ nhổ! Ngươi bớt giả nhân giả nghĩa !” Dạ Vương phun một ngụm nước bọt lẫn máu.
Mèo Dịch Truyện
“Nếu ngươi hạ độc bản vương, bản vương đôi chân tàn phế, tạo phản?”
“Bản vương khi còn nhỏ uy h.i.ế.p ngươi, ngươi liền giả vờ đối với bản vương, đến khi bản vương trưởng thành ngươi liền nhịn mà tay!”
“Bản vương cũng hữu cung, tất cả những điều đều là ngươi bức bản vương!”
“Ha ha ha ha ha, trẫm bức ư? Trẫm cùng ngươi đấu đến lưỡng bại câu thương thì lợi lộc gì?”
“Ngươi d.a.o sai sử mà .”
“Tình của trẫm đối với ngươi từng đổi.”
“Lưỡng bại câu thương…” Dạ Vương trong miệng ngừng lẩm bẩm mấy chữ .
Đột nhiên, đầu Thần Vương cũng đ.á.n.h gục rạp.
“Là ngươi!”
Thần Vương binh quyền, chỉ thể thông qua thủ đoạn bẩn thỉu kiếm chút tiền tài, còn mẫu tộc của võ tướng binh quyền.
Cho nên… chính là Thần Vương ly gián, đổ tội hạ độc lên Ôn Ngự Phong, khiến hận Ôn Ngự Phong, từ đó tập hợp binh lực cùng hợp tác tạo phản!
Thần Vương thương đáp lời, nhưng vẻ mặt vạch trần của chứng minh tất cả.
“Ha ha ha ha… nực , sai đến nực !” Dạ Vương nhịn ngửa mặt lên trời lớn.
Trong tiếng của mang theo sự cay đắng và hối hận.
“Phá Hiểu quân, dừng tay! Quy hàng!” Dạ Vương đưa quyết định sáng suốt.
Dưới sự vây công của hai đội nhân mã Ôn Ngọc Uyển và Ôn Ngự Phong, tất bại, cần thiết tiếp tục t.ử chiến.
Thần Vương cam tâm như , gầm lên: “Những còn tiếp tục xông lên! Viện quân lập tức đến!”
Lệnh của dứt, một đội nhân mã khác xông cung, một nửa nhanh chóng tiếp cận Mục Đường, một nửa cứu viện Thần Vương.
“G.i.ế.c Mục Đường, cứu Thần Vương!”
Thần Vương thấy ha ha lớn: “Ha ha ha bọn chúng đến ! Viện quân tới, cho dù các ngươi Kinh Phòng quân và Hộ Long đội cũng vô dụng!”