Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 117: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:14:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu cữu cữu Dạ Vương

 

Dạ Vương là một trong những nhi t.ử nhỏ nhất của Tiên hoàng Nam Chiếu, năm đó khi tranh đoạt hoàng vị mới vài tuổi.

 

Hắn hề tham gia cuộc tranh đấu, nên mới sống sót. Nay mười mấy năm trôi qua, vẫn trẻ, còn đương kim Thánh thượng là hoàng t.ử lớn nhất, nay hơn bốn mươi tuổi, lớn hơn Mục Vệ Quốc vài tuổi.

 

Dạ Vương năm nhược quán (20 tuổi) thích khách ám sát, sự bảo vệ của trong phủ mà giữ một mạng, nhưng chân trúng một đao.

 

Dao của thích khách tẩm độc, độc ai thể giải, xương chân của độc tố ăn mòn, dần dần thể vững, đến cuối cùng... thể , chỉ thể dùng xe lăn phương tiện di chuyển.

 

Kế hoạch của ở Diệp gia thất bại, Mục Đường tưởng rằng sẽ rời Thủy U Thành, chờ đợi cơ hội .

 

Không ngờ... dám ở trong phủ.

 

Mục Đường đ.á.n.h giá , trẻ tuổi tuấn mỹ, thậm chí về dung mạo còn chút thần thái tương tự Mục Đường, Mục Đường từ gương mặt thể hình dung dáng vẻ Ôn Ngọc Uyển.

 

“Tiểu cữu cữu, nếu như chúng thù oán, vốn nên xưng hô với ngươi như .”

 

ngươi cố tình... dùng cách đó để kết thù với .”

 

Dạ Vương ha ha lớn: “Ha ha ha ha ha, nếu bổn vương trực tiếp tìm đến ngươi, bảo ngươi giúp bổn vương giải độc, ngươi sẽ đồng ý ?”

 

“Khặc, đừng giả dối nữa! Hoàng gia xưa nay chỉ lợi ích, tình cảm.”

 

“Huống hồ, đặt chất độc bổn vương Ngụy Đại thử một phen, bổn vương y thuật của ngươi đạt đến mức độ nào?”

 

“Cũng may ngươi bổn vương thất vọng, đêm nay tới , thì giúp bổn vương trị liệu .”

 

“Chỉ cần ngươi thể chữa khỏi cho bổn vương, đồ vật trong phủ tùy ngươi lựa chọn.”

 

Mục Đường cực kỳ chán ghét liếc Dạ Vương một cái, ... quả thật là ích kỷ đến tột cùng!

 

Vì để đảm bảo việc vô ích, dùng tính mạng của vô tội vật thí nghiệm, thể đường hoàng như .

 

Dạ Vương nghĩ sai một điểm, với tư cách là y giả, nàng lợi ích, chỉ y đức!

 

Dưới tiền đề nàng và Dạ Vương ân oán, nàng sẵn lòng giúp trị liệu.

 

Nhìn thấy một tàn phế thể dậy, nàng sẽ cảm giác thành tựu cực lớn.

 

bây giờ... thể nào! Nàng đưa ánh mắt hiệu cho Thảo Thượng Phi mấy động thủ, liền vung t.h.u.ố.c bột lên.

 

Các thủ vệ vốn cầm đèn lồng thấy liền vứt bỏ đồ trong tay, cùng mấy đ.á.n.h . Mặc dù bên Lăng Diễm nhân ít hơn, nhưng bọn họ hề yếu thế.

 

Dạ Vương trông thấy cảnh những tức giận, ngược còn ha ha lớn: “Ha ha ha ha, ... .”

 

“Toàn là những nhân vật lợi hại, chậc... ngoại sanh nữ của bổn vương thật bản lĩnh.”

 

Lời khiến Mục Đường lập tức hiểu rõ, Dạ Vương mạnh mẽ bắt giữ nàng chỉ vì chữa trị chân, mà còn uy h.i.ế.p nàng để sai khiến những nhân tài trướng nàng!

 

Những trướng nàng, mỗi mang đều là hùng thể hùng cứ một phương.

 

Dạ Vương... tạo phản! Mục Đường thấu suy nghĩ cốt lõi nhất của .

 

Mục Đường giao chiến lâu với , dù đây cũng là Nam Chiếu, nhân mã của tự nhiên nhiều hơn một chút.

 

, nàng nhân lúc Lăng Diễm mấy cầm chân đại đội quân, liền trực tiếp đến vị trí kho bạc.

 

Chỉ cần nàng cho tài bảo gian là thể kết thúc sớm trận chiến .

 

Dạ Vương đương nhiên liếc thấy bóng dáng Mục Đường rời , đẩy xe lăn lập tức đuổi theo, tàn phế nhiều năm Dạ Vương sử dụng xe lăn thành thạo.

 

Trong phủ cơ bản đều là đất bằng, nên hành động của hạn chế quá nhiều.

 

Hắn chỉ chậm hơn Mục Đường vài thở mà đến cửa kho bạc mà thôi.

 

Đại môn khóa, còn mấy thủ vệ canh giữ. Dạ Vương phất tay bảo mấy thủ vệ mở đại môn kho bạc , đó lùi sang một bên chờ đợi.

 

Dạ Vương mở miệng : “Ngoại sanh nữ, ở đây ngoài , hợp tác với tiểu cữu cữu .”

 

“Đại cữu của ngươi giam cầm mẫu ngươi nhiều năm, chẳng lẽ ngươi cứu nàng ?”

 

“Bổn vương Ôn Tư Quy đến tìm ngươi, nhưng... chỉ là giống hoang nhặt bên ngoài, quan hệ huyết với ngươi.”

 

“Lời ngươi cũng thể tin tưởng.”

 

Mỗi trong hoàng thất Nam Chiếu đều ý đồ khó lường, Mục Đường chắc ai thật, ai đang dối.

 

Nàng chỉ tin tưởng bản , quyết định hiện tại của nàng sai là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-117.html.]

 

“Đã cửa đều mở , khách khí nữa.”

 

Mục Đường ném xuống một viên đạn d.ư.ợ.c gây cay mắt kèm sương mù, lập tức thoắt tiến kho bạc. Hiện giờ ngọc bội hòa một với thể nàng.

 

Nàng cần chạm ngọc bội, chỉ cần vung tay là thể vét sạch đồ vật trong kho bạc.

 

Đồ vật trong kho bạc nàng , nhưng hợp tác? Không cần !

 

Khụ khụ khụ... Khi Mục Đường thu dọn đồ vật, Dạ Vương và mấy thủ vệ ngừng ho khan, nước mắt kiểm soát mà chảy xuống.

 

Nước mắt và khói sương mờ tầm của bọn họ, bọn họ thấy rõ bóng dáng Mục Đường.

 

“Vương gia cẩn thận! Giải d.ư.ợ.c của chúng vô dụng!” Các thủ vệ tận tâm nhắc nhở Dạ Vương.

Mèo Dịch Truyện

 

Nam Chiếu giỏi độc, bọn họ sớm dùng qua giải dược, nên mới dám thả Mục Đường nơi .

 

ngờ... giải d.ư.ợ.c của bọn họ thể giải trừ đạn cay mắt của Mục Đường.

 

Mục Đường lấy xong đồ vật, thoắt cái đến bên cạnh Dạ Vương: “Những chất độc các ngươi giải , đều thể giải. Khiến giải d.ư.ợ.c của các ngươi vô hiệu hóa đơn giản dễ như trở bàn tay.”

 

Nàng chuyện đồng thời chuẩn tấn công Dạ Vương, tuy tầm hạn chế, nhưng Dạ Vương nội lực thính lực hơn , chuẩn tư thế phòng ngự.

 

“Mang bụng lớn còn tổn thương bổn vương? Không tự lượng sức!”

 

Dạ Vương võ công cao cường, Mục Đường m.a.n.g t.h.a.i khinh công và quyền cước đều hạn chế, nhưng nàng căn bản hề ý định giao đấu với Dạ Vương.

 

Nàng nhấc chân... một cước đá bánh xe lăn.

 

Két... Rầm!

 

Xe lăn mất thăng bằng ngã xuống đất, Dạ Vương xe tự nhiên cũng ngã theo.

 

“Ha ha ha ha, ngã lộn cổ!”

 

“Kế hoạch của ngươi chu đáo đến mấy cũng đổi sự thật ngươi là một kẻ tàn phế.”

 

“Đừng hòng tính kế nữa, nếu ... ngươi sẽ cơ hội dậy nữa!”

 

Mục Đường vung tay rắc một nắm độc d.ư.ợ.c dùng tốc độ nhanh nhất rời .

 

Đôi chân của Dạ Vương vô dụng, nhưng lực tay mạnh, tự dựng thẳng xe lăn, đó dựa hai tay mà xe lăn.

 

Phụt!

 

Vừa vững, liền phun một ngụm máu.

 

“Đi... mời Đông Phương! Bổn vương trúng độc !”

 

“Vương gia...” Các thủ vệ cũng tuân lệnh, nhưng bọn họ hai mắt đỏ ngầu, thể vô lực, thể thi hành mệnh lệnh.

 

“Mục Đường!!!” Dạ Vương còn kế sách nào, chỉ thể nghiến răng nghiến lợi hô lên tên Mục Đường.

 

Thảo Thượng Phi đang chiến đấu ngoài viện thấy âm thanh liền ha ha vang.

 

“Ha ha ha, Dạ Vương phát điên, chứng tỏ nàng Đường thành công , .”

 

Lăng Diễm và Hoắc Thiên Lâm đều ham chiến, đ.á.n.h bay kẻ địch gần nhất với bọn họ rút khỏi chiến trường để hội hợp với Mục Đường.

 

Mục Đường tủm tỉm Hoắc Thiên Lâm: “Lần đầu cùng chúng xuất nhiệm vụ mà ăn ý đến , Hoắc đại ca quả thật lợi hại.”

 

Hoắc Thiên Lâm khẽ : “Ta góp sức gì nhiều, đều là công lao của các ngươi.”

 

“Vậy để đại ca góp sức nhiều hơn, giúp vét sạch quốc khố Nam Chiếu.” Mục Đường đùa.

 

“Tốt, sự hợp tác như ... thú vị.” Hoắc Thiên Lâm đáp lời.

 

Cách xưng hô của Mục Đường với Hoắc Thiên Lâm từ Hoắc công t.ử biến thành Hoắc đại ca, cuối cùng thành đại ca.

 

Cứ thế đổi dần, Hoắc Thiên Lâm tự nhiên chấp nhận.

 

Mặc dù hiện tại chứng cứ chứng minh Hoắc Thiên Lâm là đại ca thất lạc của nàng, cũng nhớ bất kỳ manh mối nào, nhưng Mục Đường nhận !

 

Trực giác của con và sự ràng buộc giữa những , đôi khi cần bất kỳ lý do nào.

 

Bằng chứng và sự thật... Hoắc gia gia chủ hẳn là rõ nhất, đến khi nàng Đông Mông chữa bệnh sẽ thêm một điều kiện nữa, đó là yêu cầu Hoắc gia rõ sự thật.

 

Hoặc lẽ... Hoắc Thiên Lâm một ngày nào đó đột nhiên hồi phục, thì cũng chẳng cần phiền phức đến .

 

 

Loading...