Mục Đường bình tĩnh, nàng đầu về phía Diệp Tân Nguyệt: “Ngươi quả nhiên là kẻ phản bội.”
Những hắc y nhân thể xuất hiện nhanh đến , chứng tỏ ẩn nấp gần Diệp gia, nếu do Diệp gia ngầm chỉ thị, thì thể hảo như .
Điều khiến Mục Đường kinh ngạc là, kẻ phản bội Diệp Tân Nguyệt tràn đầy vẻ kinh hoàng, dường như nàng cũng ngạc nhiên khi đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
Sự hoảng loạn trong mắt nàng thể giả vờ , nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngụy Đại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi: “Ta... ...”
Nàng giải thích, nhưng từ , cuối cùng nàng rũ đầu xuống tiên một câu: “Xin , tướng công.”
“Xin , Mục tỷ tỷ...”
“Tướng công, hãy tin thêm một nữa!”
“Bọn họ sẽ hại Mục tỷ tỷ, Mục tỷ tỷ cùng bọn họ, chỉ cần giúp chủ t.ử nhà một việc thôi.”
“Đợi khi kết thúc, sẽ cho các ngươi tất cả sự thật.”
“Ha ha...” Mục Đường lạnh, sẽ hại nàng ư? Điều đó còn tùy xem nàng giá trị lợi dụng .
Ngụy Đại buông tay Diệp Tân Nguyệt : “Tiểu Nguyệt, nàng lừa ! Nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc ...”
Lời còn xong, Ngụy Đại phun một ngụm máu, thể vốn thể vững “đông” một tiếng ngã phịch xuống đất.
Diệp Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, hắc y nhân xông nhà từ bên cạnh đ.â.m Ngụy Đại một nhát dao, mũi d.a.o phát ánh sáng đen, là kịch độc.
“A!!!” Diệp Tân Nguyệt hét lên một tiếng, nàng xông lên ôm lấy Ngụy Đại, đồng thời dùng ánh mắt căm hận về phía hắc y nhân.
“Các ngươi gì !”
“Các ngươi rõ ràng hứa với , sẽ phơi bày tất cả mặt , chỉ lẳng lặng đưa Mục Đường .”
“Hơn nữa theo yêu cầu của chủ t.ử , các ngươi tại hại !”
Hắc y nhân lạnh lùng nàng: “Các ngươi đàn bà chính là mềm lòng ham động tình, nếu để , ngươi thể tiếp tục lời chủ tử?”
“Ngươi là kẻ phản bội còn che giấu phận mà mỹ mãn sống cùng tình lang ư? Nằm mơ!”
“Thuốc độc lập tức g.i.ế.c ! Hắn còn cứu nữa .”
“A hu hu!” Diệp Tân Nguyệt thành đẫm lệ.
Nàng ngừng lay mạnh Ngụy Đại: “Ngươi đừng ngủ, cố ý lừa ngươi .”
Mèo Dịch Truyện
“Lòng ngươi, chẳng hư tình giả ý.”
“Ta cho ngươi ! Giờ đây sẽ kể cho ngươi tất thảy chân tướng.”
“Cả nhà đều là nô bộc của Dạ Vương phủ, song trong tay bọn họ, chỉ thể lệnh chúng.”
“Bọn họ bảo dẫn Mục Đường đến Nam Chiếu , hạ độc ngươi, để xem nàng thể chữa khỏi .”
“Bởi vì đôi chân của Dạ Vương tàn phế thể dậy cũng là do cùng loại kịch độc .”
“Bọn họ hứa với , chỉ cần việc thử nghiệm tất sẽ thả chúng .”
“... ngờ bọn họ trở mặt.” Tiểu Nguyệt giải thích than t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi hòa lẫn , đôi mắt nàng đầy nước mắt và tơ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-113-chan-tuong-su-phan-boi-cua-diep-tan-nguyet.html.]
“Tiểu Nguyệt, ngươi quá khiến thất vọng ...” Ngụy Đại nàng với ánh mắt tràn đầy thất vọng, xong, y gắng gượng dậy.
Y giật chiếc hộ yêu cài bên hông , đó hiển nhiên còn lưu vết đ.â.m của đao kiếm: “Ta còn thề thốt với Đường tỷ rằng ngươi kẻ phản bội.”
“Giờ đây xem ... thật nực .”
“Ngươi !” Tiểu Nguyệt vô cùng mừng rỡ, nàng hiểu đây là vở kịch do Ngụy Đại phối hợp với Mục Đường diễn.
“Không là ...” Nước mắt nàng chảy càng mãnh liệt hơn.
Phụt... Tiểu Nguyệt đột nhiên ôm n.g.ự.c thổ một búng máu, nàng chợt nhớ lời Mục Đường từng , nếu nàng và Ngụy Đại đều từng uống độc dược, thì t.h.a.i nhi của nàng giữ , song trùng độc tố bùng phát, khi sảy t.h.a.i cũng chính là ngày nàng c.h.ế.t.
Nàng chuẩn sẵn sàng để hy sinh đứa bé , nhưng ngờ... cùng hy sinh còn chính nàng.
Trước đây nàng hạ độc Ngụy Đại quả thật tiếp xúc với độc dược, nhưng độc tính đó hẳn đến mức .
Vậy nên... hẳn là từ lâu đây nàng trúng chiêu , kẻ động thủ với nàng chỉ một , chính là chủ t.ử của nàng... Dạ Vương!
Nàng cam lòng về phía hắc y nhân: “Hắn thật độc ác!”
Hắc y nhân vẫn mặt biểu cảm: “Chủ t.ử từng nhắc nhở ngươi, đừng nên động tình với nam nhân, đừng mang cốt nhục của .”
“Ngươi đối với chỉ nên lợi dụng, đáng tiếc ngươi lời chủ tử... thậm chí còn phản bội chủ t.ử mà tiết lộ kế hoạch của .”
“Giờ đây độc phát, chỉ thể coi là ngươi đáng đời!”
“Ta liều mạng với các ngươi!” Tiểu Nguyệt dốc cạn tàn cuối cùng xông về phía hắc y nhân, nhưng nàng thậm chí còn chạm đến ống quần hắc y nhân ngã vật xuống đất.
Trong mắt hắc y nhân tràn ngập sự châm chọc: “Đồ ngu xuẩn tự lượng sức !”
Diệp phụ Diệp mẫu, những nãy giờ vẫn im lặng, thấy cảnh , xông tới ôm lấy Diệp Tân Nguyệt.
Diệp mẫu còn nước mắt, chỉ còn gương mặt đầy tuyệt vọng, cả bà trong chớp mắt già vài tuổi: “Vương gia thật là độc ác...”
“Hắn là do cho b.ú mớm mà lớn lên, cớ gì đối xử với con gái như thế!”
Trên đầu Diệp phụ bỗng dưng xuất hiện vài sợi tóc bạc: “Diệp gia chúng nhiều việc cho Dạ Vương phủ như , chỉ mong thể sống một cuộc sống an .”
“Vì ... một yêu cầu đơn giản như , Vương gia cũng bằng lòng chấp thuận.”
Mục Đường liền hiểu, Diệp gia hề dối, Diệp mẫu quả thực nhũ mẫu cho đại gia đình, chẳng qua, đại gia đình đó chính là Dạ Vương phủ.
Hắc y nhân để ý đến nhà họ Diệp, ánh mắt về phía Mục Đường: “Mục tiểu thư, tin rằng những lời Diệp Tân Nguyệt , ngươi rõ .”
“Theo chúng đến Dạ Vương phủ một chuyến, chữa khỏi đôi chân cho chủ t.ử nhà , chúng những sẽ thả ngươi , mà còn ban thưởng cho ngươi.”
“Hà hà, nếu chữa thì ?” Mục Đường lạnh mặt châm chọc.
Dạ Vương đối với gia nô việc nhiều năm trong phủ như Diệp gia còn độc ác đến thế, thể nương tay với ngoài như nàng ?
Nàng chữa khỏi cho Dạ Vương sẽ chẳng nhận đãi ngộ gì, thứ chờ đợi nàng chính là g.i.ế.c diệt khẩu.
Trong mắt hắc y nhân xẹt qua một tia độc ác: “Mục tiểu thư, xung quanh Diệp gia đều là của chúng , e là do ngươi quyết định nữa .”
“Động thủ!”
Hắc y nhân mất hết kiên nhẫn, dự định trực tiếp cho trói Mục Đường gặp Dạ Vương.