Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 109: Thật sự là cầm thú ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:13:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mục Đường dẫn một nhóm thủ vệ đến hoa lâu, Mục Vệ Quốc dẫn nhóm còn đến thảo trường, phân chia giải cứu các bé trai và bé gái bắt cóc.

 

Khi Mục Đường đến hoa lâu, Lăng Diễm bắt đầu giao chiến với đám đả thủ và quy công của nơi .

 

Vì là ban ngày, tầng một cơ bản khách, sân trống trải tiện cho bọn họ giao đấu.

 

Một đàn bà trung niên trang điểm đậm đà, mặt đầy tươi chỉ Lăng Diễm: “Nhanh, bắt !”

 

“Ôi chao, tuy một nửa mặt xí một chút, nhưng nửa còn thì đúng là tuyệt sắc giai nhân nha.”

 

“Thứ hàng mà đưa đến tiểu quan lâu, đội một chiếc khăn che mặt chắc chắn sẽ hoan nghênh.”

 

Lời của lão bản khiến Lăng Diễm nổi giận. Động tác tay y càng thêm tàn nhẫn, đ.á.n.h bay các đả thủ của hoa lâu xa hơn nữa, trực tiếp bay qua đại sảnh, nặng nề đập tay vịn của tầng hai.

 

Rắc rắc... tay vịn bằng gỗ lập tức vỡ vụn.

 

Các khách tầng hai kinh động, bọn họ bất mãn gầm lên: “Gây cái trò gì , còn cho ngủ nữa ?”

 

Các khách tầng hai đều là những kẻ lưu qua đêm, cùng các cô nương trong lầu vui vẻ suốt đêm, ban ngày bọn họ tự nhiên ngủ bù.

 

Những thể lưu qua đêm đều là kẻ tiền quyền, là đại khách của lão bản.

 

Thế nên lão bản thấy càng thêm tức giận, thị c.h.ử.i thẳng mặt Lăng Diễm một tràng: “Tiểu tạp chủng, mau dừng tay!”

 

“Làm ồn đến quý khách của lão nương, lão nương sẽ cho ngươi đến tiểu quan lâu mà ăn ngon uống sướng , sẽ trực tiếp bán ngươi đến thảo trường khổ lực.”

 

Mục Đường bước , thấy lời , thần sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Lão bản cho rằng bán là một cuộc sống .

 

Chẳng trách cấu kết với bọn bắt cóc, tiếp nhận những cô nương còn nhỏ tuổi.

 

“Bắt !” Mục Đường dẫn theo các thủ vệ xông hoa lâu.

 

“Ê... Quan gia, các vị ?” Lão bản thấy các thủ vệ thì còn kiêu ngạo nữa, thần sắc mặt chút căng thẳng.

 

Bởi vì thị đầu tiên tiếp nhận những đứa trẻ bắt cóc, nhưng phía quân doanh vẫn luôn quản, thị cứ nghĩ là bọn bắt cóc dàn xếp thỏa .

 

Thế nhưng giờ đây...

 

“Hoa Thập Nương, ngươi cùng bọn bắt cóc dụ dỗ trẻ con vô tội, đội trưởng của chúng điều tra rõ ràng chuyện, tội chứng của ngươi rành rành!”

 

“Hiện giờ đội trưởng giải quyết các bé trai bắt cóc, bên ngươi liền do chúng giải quyết.”

 

Các thủ vệ tìm cho Ngụy Đại một lý do vắng mặt cực kỳ thích hợp, sẽ khiến nghi ngờ.

 

Với sự trấn áp võ lực của Lăng Diễm, cùng với sự trấn áp của các thủ vệ, lão bản Hoa Thập Nương trực tiếp trói năm hoa, giải , hoa lâu cũng niêm phong.

 

Các cô nương trong quán thủ vệ sắp xếp thống nhất, nếu nguyện ý lương, thủ vệ sẽ sắp xếp công việc phù hợp.

 

Nếu sống cuộc sống bình thường, thì tự tìm đường thoát .

 

Tuyệt đại đa đều ân khách, dù ân khách cũng thiếu tiền, cưới thêm một tiểu cửa cũng ngại ngùng gì.

 

Còn các bé gái bắt cóc đến, thủ vệ liền giao cho Mục Đường.

 

“Mục tiểu thư, những là do ngài cứu, ngài xem xử lý thế nào?”

 

Mục Đường vẫn áp dụng cách xử lý như với đám Lâm Hiếu Dũng, ai nguyện ý về nhà thì về, ai nguyện ý về thì theo nàng.

 

Tuy nhiên, nàng định dẫn theo những đứa trẻ , mà là thành lập một học viện y d.ư.ợ.c ở thành biên phòng, để bọn họ học tập kiến thức y dược.

 

Vì biên phòng là nơi dễ xảy chiến tranh, thương vong, nơi đây cần nhiều y giả, hơn nữa Trấn An Đường của nàng ở Tuấn Châu sẽ ngừng mở rộng, đến lúc đó cũng cần nhiều đại phu.

 

Điều mấu chốt là những sách vở kiến thức nàng thấy trong gian quá quý giá, đó là những y thuật nàng từng thấy, kết hợp với bắt mạch, châm cứu thể giúp nhiều bệnh nhân cơ hội sống sót.

 

Nàng hy vọng đời quá nhiều chịu đựng bệnh tật, một việc trọng đại như chỉ dựa một nàng thì thể thành .

 

Nàng cần trợ thủ, mà những cô nương khi học thành sẽ là trợ lực lớn nhất của nàng.

 

Thế nên nàng mở lời hỏi ý kiến các cô nương, những cô bé mặt, lớn nhất mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ nhất bảy tám tuổi.

 

Trên mặt các nàng đều vết đỏ, hai ngày nay hoa lâu đ.á.n.h đập.

 

Mục Đường dẫn đội thủ vệ xuất hiện ở hoa lâu, đối với các nàng mà , giống như thần tiên giáng trần.

 

Nàng là tiên t.ử đến giải cứu các nàng thoát khỏi bể khổ, thế nên ánh mắt các nàng Mục Đường đều lấp lánh sáng ngời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-109-that-su-la-cam-thu.html.]

 

Cô gái lớn tuổi nhất, cũng là hiểu chuyện nhất, mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng học y thuật cũng thể cứu giống như tỷ tỷ ?”

 

Mục Đường nhẹ vỗ vai nàng: “Đương nhiên thể.”

 

“Các ngươi tiên học chữ, học văn, đó mới học y dược, đợi đến khi xuất sư liền thể hành nghề y, cứu sống khác.”

 

Con gái nhà nghèo đừng đến việc học đường đàng hoàng, ngay cả việc chữ cũng cực kỳ khó khăn. Mục Đường giữ các nàng , tiên dạy các nàng chữ, học văn thư cơ bản mới tiến hành giảng dạy tiếp theo.

 

Như nàng liền cần ở thành biên phòng, chỉ cần mời một giáo thư dạy dỗ các nàng là .

 

Các cô nương lời Mục Đường, ánh mắt sáng hơn nữa, sách... trong ấn tượng là chuyện mà con trai nhà giàu mới .

 

Nay các nàng cũng cơ hội, tự nhiên nắm bắt lấy, thế nên các nàng đồng loạt gật đầu: “Được! Vậy chúng đây học y!”

 

“Cha ở nhà, chúng sẽ thư báo tin.”

 

Mục Đường gật đầu, nàng mua hoa lâu cũ dùng học đường, còn mời một giáo thư và vài phụ nhân phụ trách trông nom.

 

Những phụ nhân mời phụ trách nấu cơm, quét dọn, giặt giũ... Đáng là, những phụ nhân đều là hoặc họ hàng của những đứa trẻ bắt cóc.

 

Bọn họ vốn mang ơn Mục Đường, thêm con cái học tập ở đây, bọn họ sẽ việc càng thêm chăm chỉ, cẩn thận.

 

Bên , các trai Mục Vệ Quốc và Thảo Thượng Phi giải cứu cũng tự do.

 

Phần lớn các trai đều giấc mơ võ hiệp, võ công của Mục Vệ Quốc và Thảo Thượng Phi khiến bọn họ ngưỡng mộ, bọn họ cũng khả năng tự bảo vệ .

 

Thế nên về cơ bản đều chọn theo Thảo Thượng Phi, hoặc như Lâm Hiếu Dũng mà tòng quân.

 

Xử lý xong xuôi việc, trời tối. Vượt sông đến Nam Chiếu là tuyến đường gần nhất, nhưng đường thủy ban đêm an .

 

Thế nên Mục Đường và những khác chọn nghỉ ngơi một đêm ở thành biên phòng, sáng mai sẽ đường thủy.

 

——

 

Mèo Dịch Truyện

Đêm khuya, Lăng Diễm gõ cửa phòng Mục Đường.

 

Y đặt chiếc lọ nhỏ đựng kẹo gừng tay nàng: “Kẹo gừng.”

 

“Đây là đầu tiên nàng đường thủy thuyền, hơn nữa nàng còn đang mang thai, ... phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i thuyền dễ chóng mặt buồn nôn.”

 

“Lúc ăn một viên kẹo gừng sẽ đỡ hơn nhiều.”

 

Lăng Diễm bâng quơ, mà là đặc biệt tìm mấy thím ở học đường hỏi thăm.

 

Mục Đường nhận lấy lọ kẹo: “Đa tạ, lòng .”

 

Nàng mở nắp, lấy một viên bỏ miệng, vị gừng nồng đậm cay, nhưng ngọt ngào.

 

“Mùi vị cũng tệ, thử xem.”

 

Mục Đường cũng lấy một viên bỏ miệng y, ngón tay thon dài chạm bờ môi se lạnh, Lăng Diễm khỏi khẽ rụt .

 

Kẹo gừng tan chảy trong miệng, y l.i.ế.m liếm khóe môi, l.i.ế.m những vụn đường dính môi miệng.

 

Y tỉ mỉ hồi vị, ngoài vị gừng , hình như còn mang theo hương thơm của nàng.

 

Gò má y dần ửng hồng, Mục Đường đưa tay sờ lên mặt y: “Sao đỏ thế ?”

 

“Chẳng lẽ thể chất của hợp ăn gừng?”

 

“Không nha, chứng hàn, ăn kẹo gừng hẳn là sẽ thoải mái hơn chứ.”

 

“Để bắt mạch cho xem.”

 

Mục Đường sờ mặt y, nắm lấy lòng bàn tay y bắt mạch, còn áp tai n.g.ự.c y tim đập.

 

Một loạt hành động khiến Lăng Diễm chỉ mặt đỏ bừng mà cũng nóng ran.

 

Mục Đường gãi đầu: “Kỳ lạ, mạch tượng gì bất thường nha...”

 

“Ta... ...” Lăng Diễm đầu tiên lắp, y giải thích thế nào, chẳng lẽ y bệnh, chỉ là d.ụ.c vọng nổi lên, nàng?

 

Nàng hiện đang mang thai, y những lời như thật sự là cầm thú.

 

 

Loading...