Mang Thai Bị Lưu Đày, Sau Khi Tích Đầy Không Gian Một Thai Hai Bảo - Chương 104: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 07:13:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì Tiền? Hay Vì Người?
Mục Đường ôm đứa bé theo đàn ông trung niên trong thành, thành biên giới gần sông, nhà cửa ở đây xây dựng ven sông, để tránh nước lũ ngập.
Những ngôi nhà ở đây đều xây cao, và đều là nhà sàn.
Mèo Dịch Truyện
Đi xuyên qua từng căn nhà sàn bằng gỗ, một nhóm đến một căn nhà ba tầng.
Chưa đến gần, Mục Đường ngửi thấy một mùi hôi thối, như mùi phân tích tụ lâu ngày trong môi trường ẩm ướt.
Bách tính ở thành biên phòng thường dùng tầng một của nhà sàn để nuôi heo hoặc gia cầm như gà vịt, mùi hôi là điều bình thường.
… Mục Đường còn ngửi thấy một mùi chua nồng, như mùi mồ hôi đặc quánh lâu ngày tắm rửa, lên men của đám đông.
Két…
Cửa phòng đẩy , một hành lang đen kịt hiện mắt.
Người đàn ông trung niên mở đường, Mục Đường và vài theo trong.
Đi qua hành lang, cửa sổ chiếu sáng, bên trong nhà sáng sủa hơn một chút, lúc … Mục Đường rõ tình hình bên trong.
Hơn mười đứa trẻ chen chúc trong một căn phòng nhỏ, đứa lớn nhất trông chừng mười một mười hai tuổi, đứa nhỏ nhất mới hai ba tuổi, còn rõ lời.
Điểm chung của chúng là quần áo đen đến mức màu sắc ban đầu, tay chân trần trụi mức độ thương tích khác .
Đặc biệt là mặt… thể thấy rõ những vết hằn đỏ của những cái tát.
Ở góc tường cạnh chân chúng đặt một cái chậu gỗ lớn, bên trong đựng chút cơm thừa canh cặn.
Phía bên là những chất thải bốc mùi, điều đó nghĩa là… việc ăn uống, vệ sinh của chúng đều diễn trong căn phòng .
Môi trường tồi tệ khiến Mục Đường hiểu tất cả, nàng đột ngột đàn ông trung niên dẫn họ : “Các ngươi ăn cướp la làng!”
“Các ngươi mới là bọn đoạt t.ử bắt cóc trẻ con.”
Người đàn ông trung niên vỗ tay hiệu cho đóng sập cửa chính , căn phòng vốn tối tăm càng thêm u ám, nụ âm hiểm mặt trông càng đáng sợ hơn.
“Ha ha ha ha, ngươi quá muộn .”
“Mục Đường, ngươi ở Tuấn Châu thông minh đến , đến thành biên phòng bại bởi ham tiền và mềm lòng.”
“Có những đồng tiền ngươi mạng lấy, nhưng mạng tiêu!”
“Đứa bé trong lòng ngươi là cô nhi, phụ nữ cầu cứu ngươi cũng nó, chúng chỉ giở chút thủ đoạn là ngươi mắc bẫy.”
“Bây giờ ngươi hối hận vì cứu đứa bé trong lòng ?”
“Không đứa bé trong bụng ngươi cũng gặp bất trắc, thì ngươi hãy ngoan ngoãn theo lời .”
“Trước tiên hãy giao bạc và những thứ đáng giá các ngươi, truyền tin về Tuấn Châu, bảo bọn họ đem tất cả vàng bạc, địa khế đưa cho .”
Mục Đường nhíu mày: “Các ngươi vì tiền?”
Nam nhân trung niên nàng với ánh mắt như thể kẻ ngốc: “Bắt cóc những đứa trẻ bán đều là tiền cả. Nữ nhi thì bán hoa lâu, nam nhi thì bán khổ lực.”
“Mà nàng hiện là thủ phủ Tuấn Châu, nắm giữ bộ gia sản Âu gia, vì tiền của nàng thì còn vì cái gì?”
“Sắc của nàng cũng khiến thể nảy sinh ý đồ, nhưng cái bụng của nàng... chậc, hứng thú với phụ nữ thai.”
Mục Đường trầm mặc. Nàng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc suy nghĩ, những lời Diệp Tân Nguyệt đây là để dụ nàng đến Biên Phòng Thành, đúng hơn là dụ nàng đến Nam Chiếu quốc.
Vài ngày Vệ Đại truyền tin cho nàng, nàng cũng nghi ngờ mục đích là như .
Vậy nên khi ở Tuấn Châu gặp chuyện với Từ Mỹ Phượng, đến Biên Phòng Thành cứu đứa trẻ , nàng đều theo bản năng cho rằng bọn họ là một phe, mục đích là chọc giận nàng, dẫn nàng đến Nam Chiếu.
giờ đây... nam nhân vì tiền, từ những đứa trẻ bắt cóc trong nhà thể thấy, dối.
Vậy nên, bọn họ và những kẻ dụ dỗ nàng đến Nam Chiếu là một phe!
Không lựa chọn một trong hai, Thần Vương, cũng Dạ Vương, mà là cả hai bọn họ cùng tính kế nàng!
Một kẻ tính kế , một kẻ tính kế tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-thai-bi-luu-day-sau-khi-tich-day-khong-gian-mot-thai-hai-bao/chuong-104.html.]
Dự đoán tồi tệ hơn là, cộng thêm một Nam Chiếu quốc quân! Hắn tính kế... chỉ thể là bản đồ biên phòng.
Còn mẫu từng gặp mặt của nàng, cũng là địch bạn.
... càng nhiều, Mục Đường càng bình tĩnh, điều nghĩa là nội bộ Nam Chiếu vốn dĩ tranh đấu, nàng thể lợi dụng điểm để bọn họ tự đấu đá lẫn .
Hiện giờ cần rõ chính là, rốt cuộc ai đang mưu đồ tiền bạc, ai đang mưu đồ con , như mới thể “đối chứng hạ dược” mà đối phó.
Trong lúc Mục Đường suy tư, nam nhân trung niên chút mất kiên nhẫn, cất cao giọng hô: “Nhanh lên, đem những thứ đáng giá đây!”
Đồng thời hiệu bằng mắt cho thủ hạ phía , bảo bọn chúng lục soát, hai tên xoa tay vẫy chân về phía Mục Đường: “Mục tiểu thư, các ngươi chỉ ba , còn chúng ở đây đến mười mấy tên.”
“Mau lời Quẹo Miệng, thành thật giao tiền .”
“Đừng những sự phản kháng vô ích.”
Miệng nam nhân trung niên méo, nên thủ hạ của gọi là Quẹo Miệng.
Mục Vệ Quốc và Lăng Diễm phía Mục Đường chuẩn sẵn sàng đ.á.n.h . Quẹo miệng ư? Bọn họ sẽ đ.á.n.h cho răng cũng quẹo luôn!
Ngay lúc , một thiếu niên đang co ro ở góc tường lấy đầu vũ khí, hung hăng đ.â.m eo Quẹo Miệng.
“A!” Quẹo Miệng nhất thời đề phòng, đ.â.m lảo đảo mấy bước.
Thiếu niên thừa lúc đau đớn, từ phía dùng cánh tay siết chặt eo , đồng thời ngẩng đầu hô to với Mục Đường: “Tỷ tỷ, mau chạy !”
Mục Đường ngẩn . Thiếu niên đầy bùn đất, tóc tai bù xù xõa bên má, nhưng đôi mắt sáng rực và hung ác như diều hâu thảo nguyên.
Đòn đ.á.n.h lén của chỉ kiểm soát Quẹo Miệng trong chốc lát, Quẹo Miệng phản ứng , lập tức dùng khuỷu tay phản đòn.
“Tiểu tiện chủng, buông !”
Ầm ầm ầm...
Khuỷu tay của Quẹo Miệng liên tiếp đ.á.n.h n.g.ự.c thiếu niên, đau đến khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn dùng hai tay khóa chặt Quẹo Miệng.
Lúc , mấy tên của Quẹo Miệng phản ứng , bọn chúng lập tức xông về phía thiếu niên: “Thằng tạp chủng, dám đ.á.n.h Quẹo Miệng.”
Một tên trong đó giơ cao đùi, chuẩn đạp đầu thiếu niên.
Nhát đạp nếu trúng, thiếu niên c.h.ế.t cũng sẽ tàn phế.
Xoẹt!
“Ra tay!” Mục Đường vung độc châm về phía Quẹo Miệng và mấy tên , đồng thời phân phó Lăng Diễm, Mục Vệ Quốc động thủ.
Ầm ầm ầm...
Hai chiêu hiểm độc, đ.á.n.h bay mấy nam nhân văng vách gỗ tạo tiếng “Ầm ầm ầm”.
Thiếu niên đang tấn công Quẹo Miệng thấy cảnh tượng liền đầu những đứa trẻ ở góc tường: “Cùng bọn chúng đ.á.n.h !”
“Đây là cơ hội duy nhất để chúng thoát .”
“Đánh!” Mười mấy đứa trẻ gầy gò ốm yếu hô vang khẩu hiệu thống nhất, xông tấn công những kẻ trưởng thành cao gấp đôi bọn chúng.
Bọn chúng yếu ớt, bắp đùi còn to bằng cánh tay của bọn bắt cóc. Bọn chúng tả tơi, quần áo đủ che , mẩy đầy bẩn thỉu hôi hám.
từng khuôn mặt non nớt tràn đầy kiên nghị, dùng giọng trẻ thơ non nớt nhất mà gào lên những tiếng gầm cuối cùng.
Bọn chúng chuẩn sẵn sàng cho cái c.h.ế.t!
Nếu là một đám trưởng thành, thời khắc sinh t.ử hành động như , Mục Đường chỉ cảm thấy bình thường.
giờ đây... mặt nàng là những đứa trẻ!
Đứa nhỏ nhất thậm chí còn vững, vung vẩy cánh tay nhỏ bé, đôi chân non nớt theo kịp bước chân của các ca ca tỷ tỷ.
Mục Đường hai mắt đỏ hoe, với phận , nàng nổi cơn thịnh nộ. Nàng lạnh lùng tất cả bọn bắt cóc trong phòng.
“Các ngươi... tất cả đều đáng c.h.ế.t!”